Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 447: Chương 447

Diệp Xu kéo Tống Thanh Từ đứng lên xong bỏ chạy. Nàng chạy phía trước, chiếc váy tung bay như một con bướm đang tự do bay lượn. Tống Thanh Từ kéo Diệp Xu lại rồi cùng nàng vào trong phòng. Diệp Xu xoay người đóng cửa lại rồi lao vào vòng tay Tống Thanh Từ, ôm cổ và hôn lên má hắn.
“Nàng uống say rồi.” Tống Thanh Từ ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ từ khóe môi Diệp Xu, giọng hơi khàn khàn.
“Đúng thế. Ta uống say rồi nên chàng không được bắt nạt ta, không được động thủ với ta. Chỉ có ta được bắt nạt chàng thôi.” Diệp Xu nói xong thì liền hôn lên môi Tống Thanh Từ. Nàng chạm chạm môi vài cái như chuồn chuồn lướt nước sau đó bật cười, nói: “Công tử ngon quá đi à.”
----------
Người trong vòng tay Tống Thanh Từ mềm như không có xương, dán sát vào người hắn và toả ra hương thơm thoang thoảng, ngọt ngào. Nàng giống như một món điểm tâm thơm ngon đặt ở trước mặt kẻ đói khát, khiến cho người ta điên cuồng, muốn nuốt nàng vào bụng. Điều này cứ như đang thử thách sức chịu đựng của Tống Thanh Từ khi mà điểm tâm nhỏ lại không chịu an phận mà vẫn cố gắng thử tiến lại gần miệng Tống Thanh Từ như muốn cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng của hắn.
Xem ra phải dọa một chút thì nàng mới có thể ngoan ngoãn được. Tống Thanh Từ dùng ánh mắt mang theo ý cười để che giấu chuyện mình suýt thì không nhịn được dục vọng, ra vẻ bình tĩnh nhìn Diệp Xu: “Công tử đây không chỉ có phía trên là ngon miệng đâu.”
Diệp Xu nghe xong, “móng vuốt” vốn đang định vươn ra lại vội vàng rút về. Nàng mau chóng nhảy ra khỏi người Tống Thanh Từ và trốn vào gian bên trong. Tống Thanh Từ cũng đi theo sát, đôi mắt phượng vừa thấy Diệp Xu đang căng thẳng ngồi trên giường thì không khỏi hiện lên ý cười.
Thực ra Diệp Xu vốn cũng có một chút tâm tư này nọ nhưng không hiểu sao vừa nghe Tống Thanh Từ mở miệng nhắc tới thì mấy suy nghĩ lặt vặt đó đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Chắc là do nàng cảm thấy lần này bản thân mình vẫn không thể đấu lại được hắn, không có cách nào chiếm được thế thượng phong nên theo bản năng, chạy là thượng sách, hẹn ngày sau tái chiến.
“Ta… Ta buồn ngủ rồi.”
Diệp Xu cường điệu mà ngáp một cái, khéo léo né tránh ánh mắt của Tống Thanh Từ, nói bóng gió rằng nàng muốn ngủ, uyển chuyển biểu đạt mời Tống Thanh Từ ra ngoài.
Tống Thanh Từ khẽ cười thành tiếng: “Vừa mới kéo ta vào đây xong đã nóng lòng muốn đi ngủ vậy à? Xu Nhi đã nghĩ ra tư thế gì để bắt nạt ta rồi sao?”
“Không phải. Ta muốn ngủ một mình!” Diệp Xu dựng thẳng một ngón tay như là sợ rằng năng lực nghe hiểu của Tống Thanh Từ không tốt, không hiểu ý nàng nói.
Tống Thanh Từ lại cười, vô cùng nghiêm túc mà đánh giá ngón tay nàng: “Nhỏ, với cả ngắn.”
Diệp Xu: “…” Chàng lại nghĩ cái gì thế hả? Nghĩ cái gì thế hả?
“Không tin à? Không dài bằng ta đây này.” Tống Thanh Từ còn giơ ngón tay lên so với Diệp Xu.
Diệp Xu: “…”
Diệp Xu bị bức cho cạn lời tới hai lần, mặt đỏ bừng, nóng như lửa đốt.
“Nếu Xu Nhi muốn cảm ơn ta thì sáng mai phải làm cho ta một bát mỳ mới được.” Tống Thanh Từ không trêu chọc Diệp Xu nữa mà hôn một cái lên trán nàng.
Diệp Xu mượn rượu mà làm càn, chọc chọc lên vị trí trái tim của Tống Thanh Từ, nói: “Không làm. Chàng bắt nạt ta, sao ta phải nấu mỳ cho chàng chứ? Ta không thèm chàng nữa. Chàng mau đi đi!”
“Nói lại lần nữa xem nào?” Giọng Tống Thanh Từ trầm xuống, ghé vào tai Diệp Xu thì thầm cảnh cáo.
Diệp Xu liếc nhìn biểu cảm của Tống Thanh Từ, ngay lập tức nhắm mắt lại và vùi mình vào vòng tay của Tống Thanh Từ để làm nũng: “A… Đầu ta đau quá. Ta uống say rồi, không nhớ ra lúc nãy nói cái gì nữa.”
“Không nhớ thật ư?”
“Không nhớ gì hết.”
“Vậy để ta giúp Xu Nhi nhớ lại nhé. Lúc nãy Xu Nhi đã nói là muốn làm khó ta đấy.” Tống Thanh Từ cười, nhéo nhéo tai Diệp Xu, muốn nàng nói lại câu đó để giúp nàng tăng cường trí nhớ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận