Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 451: Chương 451

Mặc dù nói rằng gương mặt từ hai mươi năm trước đó quả thực là một cơn ác mộng đã và đang giày vò bà ấy tới tận bây giờ nhưng hiện tại, nếu muốn bà ấy miêu tả kỹ càng lại xem người đó trông như thế nào thì bà ấy cũng không thể chỉ rõ ra được, dù sao thì thời gian cũng đã quá lâu rồi, tất cả mọi thứ đều đã trở nên hết sức mơ hồ.
“Đây là gương mặt hiện tại của ông ta. Hai mươi năm trước thì hẳn là trông sẽ trẻ hơn. Đến tuổi trung niên thì ai cũng sẽ có sự thay đổi trên gương mặt mà.” Diệp Xu nghĩ, nếu Tô bà bà đã cảm thấy quen mắt thì chuyện này khẳng định có đến tám phần là liên quan tới Lục Chí Viễn. Ngoại trừ ông ta, nàng quả thực không thể nghĩ tới ai khác nữa.
“Người đó cũng không tính là trẻ trung, có lẽ là trông cũng giống thế này.”
Tô bà bà nắm chặt lấy bức tranh, tay càng lúc càng run, mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Diệp Xu lập tức cất bức tranh đi và khuyên Tô bà bà đừng nghĩ nữa.
“Chúng ta nghĩ xem bữa tối nay ăn gì đi. Mẫu thân muốn ăn cháo hay ăn bánh? Ăn rau hay ăn thịt? Người đang thèm món gì thì cứ nói với con, đảm bảo là sẽ làm được cho mẫu thân ăn.”
Tô bà bà lau vệt nước trên khóe mắt, cười nhẹ nhõm nói: “Con ngoan... Sao cứ suốt ngày nghĩ đến chuyện nấu cơm cho ta thế? Những chuyện này phải là do ta làm mới đúng.”
“Bao nhiêu năm nay không được hiếu thuận với người rồi, người vẫn nên để cho con có chút cơ hội đi chứ.”
Diệp Xu đỡ Tô bà bà trở về và nói với bà ấy rằng, trên đời này có hai thứ có thể giúp tâm trạng của con người ta trở nên tốt hơn.
“Hai thứ gì vậy?” Diệp Xu quả nhiên là đã đánh trống lảng thành công.
“Chính là tiền và đồ ngọt đó.” Diệp Xu cười cười, nói với Tô bà bà rằng nàng sẽ trở lại ngay.
Lúc tiễn Diệp Xu đi rồi, Tô bà bà quay lại nhìn Tống Thanh Từ đang ở bên cạnh với mình, nói: “Ta hầu hạ cô nương từ lúc nàng còn nhỏ, vô cùng hiểu tâm tư của nàng. Ta thấy được nàng vô cùng yêu thương công tử, tình cảm rất sâu đậm. Sau này, giả như nàng có gây ra chuyện gì khiến công tử không được vui thì cũng mong công tử hãy nghĩ về những điểm tốt của nàng mà tha thứ. Nếu vẫn không thể nguôi giận thì mong công tử cứ trút hết lên người ta, dù có phải bỏ mạng, ta cũng sẽ không oán thán dù chỉ một câu. Tất cả đều là do sự ích kỷ của người làm mẹ này nên mới khiến nàng phải chịu khổ bao nhiêu năm nay như vậy. Nếu có sai thì lỗi sai lớn nhất cũng là do ta.”
Bậc phụ mẫu nào cũng đều giống như thế. Tô bà bà hi vọng sau này phu thê họ có cãi nhau thì Tống Thanh Từ cũng có thể hiểu cho tình yêu thương mà bà ấy dành cho con mình. Những lời lấy lui làm tiến này chung quy cũng là mong sao Tống Thanh Từ có thể yêu thương, chiều chuộng Diệp Xu thật nhiều.
“Nhạc mẫu cứ yên tâm. Trong mắt ta, nàng không có điểm nào là không tốt cả, luôn luôn là như vậy.” Tống Thanh Từ nhẹ nhàng đáp lại.
Tô bà bà thấy được lúc Tống Thanh Từ nói những lời này, vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, không hấp tấp, không kích động, cũng không có nịnh nọt thì vô cùng an tâm. Điều này đã chứng tỏ trước khi Tống Thanh Từ nói ra những điều này thì hắn đã nhìn nhận vấn đề một cách rất bình tĩnh và rõ ràng, không hề giống như những chàng trai bồng bột, nhất thời yêu đương mà thề thốt, hứa hẹn bừa bãi. Tô bà bà hài lòng cười, đương nhiên cũng phải khiêm tốn, cảm ơn Tống Thanh Từ đã bao dung cho nhi nữ của bà ấy.
Lúc rời khỏi Lăng Vân Bảo, Diệp Xu không quên đem khuôn làm điểm tâm mà nàng yêu thích theo. Hiện tại chỉ việc lấy khuôn gỗ đã khắc sẵn ra rửa sạch sau đó đổ bột gạo mới nhào vào nửa khuôn rồi ép nhân bánh vào. Khuôn có mười cái, nhân bánh thì Diệp Xu làm ba loại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận