Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 452: Chương 452

Một loại là hạt thông giã nhuyễn trộn với đường. Một loại là mè đen với hạt óc chó. Hai loại này là nhân ngọt. Loại cuối cùng là lạp xưởng thái hạt lựu. Loại này thì dùng cho bánh mặn. Sau khi đã cho nhân vào thì đổ nốt bột vào cho đầy khuôn sau đó đem đi chưng tới khi chín là đã ra được món bánh đồng tiền thơm ngon rồi.
Thông thường, bánh đồng tiền có màu trắng được gọi là thỏi bạc còn nếu muốn làm ra thỏi vàng thì chỉ cần trộn bột ngô với bột đậu là sẽ ra được màu vàng cần có. Dựa theo ba loại nhân bánh, Diệp Xu làm ra ba loại bánh đồng tiền có màu sắc khác nhau là trắng, vàng nhạt và vàng kim. Diệp Xu trải lá tre lên đĩa rồi xếp bánh đồng tiền lên trên sau đó đem tới cho Tô bà bà.
Tô bà bà vừa mới nói chuyện với Tống Thanh Từ không lâu, thấy Diệp Xu nhanh như vậy mà đã có thể làm xong món điểm tâm rồi thì khen ngợi nàng không ngớt. Những món điểm tâm này trông rất giống những thỏi vàng, thỏi bạc, vô cùng hấp dẫn. Bánh nhân hạt mềm, dẻo, ngọt và rất thơm. Quả đúng như Diệp Xu nói, “tiền” và điểm tâm ngọt quả thực sẽ khiến tâm trạng của bà ấy trở nên tốt hơn.
“Đệ đệ của con nhất định là cũng rất thích ăn mấy món này. Hắn còn đang ngủ chứ tỉnh rồi thì chắc chắn phải đưa hắn nếm thử.”
Tô bà bà của hiện tại cảm thấy vô cùng vui vẻ và mãn nguyện. Cuộc sống trong mơ của bà ấy chẳng qua cũng chỉ giống như cuộc sống hiện tại mà thôi. Nếu như bệnh của Tô Nhược có thể chữa khỏi được thì cuộc đời bà ấy sẽ càng tốt đẹp biết bao.
Tống Thanh Từ cầm lấy một miếng bánh đồng tiền nhân óc chó, đưa lên miệng chậm rãi nhấm nháp, hoàn toàn không có ý định chen ngang cuộc nói chuyện của mẫu nữ hai người.
Diệp Xu nhận ra khi nhắc tới Tô Nhược, ánh mắt và nét mặt của Tô bà bà thoáng đượm buồn. Nàng lập tức hiểu được rằng Tô bà bà đang lo lắng điều gì. Thực ra nàng cũng đã nghĩ về tình hình sức khỏe của Tô Nhược từ lâu.
“Nếu thế giới này thực sự có người giải được hàn độc trong người hắn thì chỉ có thể là Lâm Phong mà thôi.”
Lâm Phong là Trang chủ của Vạn Hoa sơn trang, thần y đệ nhất thiên hạ. Phàm là bất kỳ nhân vật quan trọng nào trong sách mắc bệnh nan y, khó chữa đều có thể giành lại được mạng sống nhờ có ông ấy chẩn đoán và điều trị. Chính vì thế, nếu nói về y thuật thì Lâm Phong tuyệt đối là vô cùng lợi hại.
Tô bà bà đương nhiên gật đầu đồng ý. Trên đời này nào có ai chưa từng nghe về thần y Lâm Phong chứ. Trong ánh mắt của Tô bà bà hiện lên sự hy vọng song lại bắt đầu chuyển thành thất vọng. Bà ấy không phải chưa từng nghĩ tới việc nhờ cậy đến thần y mà là đã nghĩ tới rất nhiều năm rồi, hàng năm, người tới tìm Lâm Phong thăm khám có thể nói là kéo dài từ kinh thành tới tận thành Dương Châu. Trong khi đó, tính tình của ông ấy lại vô cùng cổ quái, mỗi năm chỉ xem bệnh cho nhiều nhất là ba người, cho dù là thân bằng, cố hữu mà tới vào lúc tâm trạng ông ấy không tốt thì ông ấy cũng nhất quyết không gặp.
“Chỉ sợ là ông ấy không chịu chữa trị cho Nhược Nhi thôi.” Tô bà bà lo lắng nói.
“Con nghĩ là ông ấy sẽ chữa.” Diệp Xu cương quyết nói: “Bây giờ chúng ta thu dọn đồ đạc, lát nữa tới Vạn Hoa sơn trang.”
Tô bà bà vừa mừng vừa nghi: “Thật sự là được sao?”
“Đương nhiên là được.”
Tô bà bà lập tức nghĩ tới Lâm Nhược Lan, khuyên ngăn Diệp Xu không được quá trớn mà tổn thương tới người vô tội.
“Mẫu thân yên tâm, con không giết người đâu.”
Diệp Xu khuyên nhủ Tô bà bà xong thì trở lại thư phòng cùng với Tống Thanh Từ.
“Ta tình nguyện kể cho chàng nghe bí mật của ta nhưng ta cũng hy vọng chàng có thể đáp ứng vài điều kiện của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận