Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 456: Chương 456

“Dạy cho các ngươi một phương pháp ăn mới lạ.” Diệp Xu cầm một miếng bánh tráng mỏng lên, phết tương sau đó gắp một miếng thịt vịt rồi lại thêm hành và bánh táo gai, cuốn lại gọn gàng rồi đặt lên đĩa đưa cho Hách Liên, một trong tám Độc Quái.
Hách Liên hơi ngây người rồi mới phản xạ, vươn tay nhận lấy đồ Diệp Xu đưa cho, lễ phép nói cảm ơn. Tám Độc Quái nghe thấy Diệp Xu nói muốn dạy bọn họ phương pháp ăn thì vốn chỉ xem với tâm lý tò mò, nay lại thấy Diệp Xu đích thân cuốn một phần ăn tặng cho Hách Liên thì ánh mắt không khỏi phức tạp hơn.
Dưới ánh mắt phức tạp và kỳ quái của mọi người, Hách Liên nhét cái cuốn nhân thịt vịt vào miệng, lớp vỏ bánh mềm mại vừa rách, mùi thơm của thịt lập tức tràn ngập khắp miệng. Da vịt ngọt ngọt vốn đã ngon nay có thêm mứt, hành lá cắt nhỏ và bánh táo gai tăng thêm cảm giác giòn xốp, béo mềm khiến hương vị càng thêm hấp dẫn. Hành lá hơi cay cay, bánh táo gai có vị chua của trái cây lại còn thêm cả vị ngọt thơm của tương khiến người vốn tưởng vịt da ngọt là đủ ngon rồi biết được, thì ra núi cao còn có núi cao hơn, ăn thế này còn ngon hơn gấp bội phần.
Diệp Xu nhìn Hách Liên, cười hỏi: “Thấy thế nào?”
Hách Liên lại hơi sững sờ rồi mới liên tục gật đầu khen ngon. Hách Liên thấy mọi người nhìn mình như nhìn sinh vật lạ thì lập tức nói: “Ngon thực sự luôn ấy! Vô cùng ngon! Không tin thì ngươi cứ thử xem!”
Tuy nhiên không ai động đũa cả.
“Các vị hãy thử chút đi.” Diệp Xu ôn hòa nói với bọn họ.
“Cung chủ phu nhân” đã khách sáo tới mức đó rồi mà bọn họ còn không nghe lời nữa thì đúng là quá mức kiêu căng. Hoặc là nói, người ta đã hạ mình tới mức đó rồi mà bọn họ còn không biết trân trọng thì đúng là quá ngu. Mọi người theo mấy bước Diệp Xu vừa làm mà cuốn đồ ăn, vừa cho vào miệng thôi nhưng vị giác đã lập tức bùng nổ. Quả thực là ngon quá đi mất!
Diệp Xu nở nụ cười rồi để bọn họ từ từ ăn còn mình thì tiếp tục đi nấu cơm.
Trang Phi vội vàng nối gót Diệp Xu, tò mò hỏi nàng: “Sao cô nương lại khách khí với bọn họ thế?”
“Con giun xéo lắm cũng quằn.” Diệp Xu cố ý nhấn mạnh với Trang Phi: “Khi đang nắm quyền lực trong tay cũng hãy coi người khác như con người thì mới có thể dễ dàng thu phục được nhân tâm."
Trang Phi có vẻ là hiểu cũng có vẻ là chưa hiểu lắm.
“Không ai chắc chắn được việc sau này sẽ chỉ có mấy người ta, ngươi, Mã Giang, Mã Hà tới Thăng Dương Cung. Có muốn sống vui vẻ ở Thăng Dương Cung không hả?” Diệp Xu thì thầm với Trang Phi.
Trang Phi đột nhiên giật mình nhận ra cô nương đang thao túng tâm lý mọi người để chuẩn bị cho cuộc sống sau này của bọn họ.
Nàng ấy lập tức cười đáp: “Này cũng tốt. Có điều Tống công tử chiều chuộng cô nương như vậy, chỉ tiếc rằng không thể hái trăng trên trời xuống cho cô nương ấy. Mấy chuyện nhỏ nhặt thế này cũng đâu cần phải chú trọng chứ.”
“Mặc kệ là người ta có tốt với người bao nhiêu thì ngươi cũng không bao giờ được chặt đứt con đường sống của chính mình.” Diệp Xu xắt nhỏ mộc nhĩ đã ngâm nước, tiếp tục nói với Trang Phi: “Các cụ có câu “Dựa núi núi sẽ đổ, dựa người người sẽ chạy”. Nếu cứ mù quáng dựa dẫm vào người khác thì sẽ rất dễ dàng đánh mất chính mình, mà đã không phải là chính mình thì sẽ rất khó để phát ra ánh hào quang khiến người ta yêu thích. Lâu ngày, người mà ngươi dựa dẫm sẽ cảm thấy ngươi thật nhàm chán.”
“Cô nương nói đúng lắm. Chúng ta không thể hoàn toàn dựa dẫm vào người khác, phải dựa vào chính mình. Đáng tiếc từ lúc chúng ta rời khỏi Lăng Vân Bảo không thể đem theo mấy thức quý giá vì sợ lão Bảo chủ hoài nghi.” Trang Phi tiếc nuối nói.
“Không sao. Chúng ta vẫn còn quán ăn mà.” Diệp Xu cứ nghĩ mãi về quán điểm tâm của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận