Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 457: Chương 457

Nàng nói với Trang Phi: “Đến tối ta sẽ nhờ bọn họ hóa trang cho ngươi. Ngươi xách hai con vịt tới quán điểm tâm xem giúp ta xem tình hình ở chỗ đó thế nào rồi.”
Sở dĩ muốn Trang Phi xách theo hai con vịt là vì muốn biểu đạt một chút thành ý, để mấy người làm ở quán điểm tâm biết được nàng vẫn luôn nhớ tới họ. Giữa người với người, thành ý luôn luôn quan trọng hơn vật chất.
“Vâng. Dịch dung rất hay, rất an toàn.” Trang Phi cuối cùng cũng hiểu được vì sao cô nương nhà mình lại đối xử tốt với tám Độc Quái. Đúng là lợi hại!
Tám Độc Quái yên lăng ăn thịt vịt một lúc, thấy chủ tớ Diệp Xu vẫn cứ bận rộn không để ý đến bọn họ bên này thì có người gan lớn, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện. Bọn họ đã hết giá trị rồi. Đối với Diệp Xu mà nói, bọn họ không đáng để được sử dụng nữa nên mới không giao việc cho họ nữa rồi. Nàng không những không lợi dụng họ khi họ gặp khó khăn mà còn chăm sóc bọn họ như người trong nhà, thái độ vừa dịu dàng lại vừa hiền hòa. Nàng cũng không tiếc đưa mỹ thực tự tay làm ra cho bọn họ ăn, thậm chí còn dạy bọn họ phương pháp ăn nữa.
“Không ngờ yêu nữ, không phải, Diệp cô nương không chỉ cho chúng ta ăn ngon mà đối xử với chúng ta cũng khá tốt nữa.” Hách Liên thở dài nói.
Những người khác đều gật gù đồng tình, bọn họ ở Đường Môn bao nhiều năm nay, đừng nói là đám người chưởng môn, cho dù là người trong chi, nhánh của Đường gia cũng chưa từng có ai đích thân nấu ăn cho bọn họ như vậy. Đó không phải là đức cao vọng trọng mà là tự cao tự đại.
“Ta thấy có vẻ nàng không hề giống như giang hồ đồn đại. Không hề xấu xa chút nào.”
Tô Văn Minh là người trẻ tuổi nhất cũng là người lương thiện nhất. Tuy nhiên từ trước tới nay, cậu ta không bao giờ khen bừa một ai mà lần này cũng không có ai phản bác lại những gì cậu ta nói. Mọi người ăn hết đĩa thịt vịt thì nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, lau miệng và mang theo tâm trạng phức tạp đi đến chỗ Diệp Xu tiếp tục làm việc. Không biết có phải vì đã ăn đồ người ta nấu rồi nên tâm trạng đã có vài thay đổi hay không nhưng hiện tại, đã không giống như lúc nãy nữa. Cộng thêm việc trong lúc nấu ăn, hai chủ tớ Diệp Xu và Trang Phi sẽ thường cười cười, nói nói, sau khi làm xong một món mới cũng sẽ chia cho mọi người nếm thử rồi hỏi ý kiến đóng góp, bầu không khí dần dần dịu lại, đám người Hách Liên thả lỏng bản thân, làm việc cũng thoải mái hơn rất nhiều.
……
Lúc Đường Vũ tỉnh lại thì thấy bản thân mình đang nằm trong một căn phòng đơn sơ giản dị, cố ý nhìn xung quanh nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ ai trong số tám Độc Quái. Nàng ta vô cùng khó hiểu. Dù bọn họ bắt nhốt nàng ta lại thì cũng phải nhốt chung cả với tám Độc Quái mới đúng. Sau khi đứng lên, Đường Vũ không ôm chút hi vọng nào mà hơi đẩy cánh cửa sổ nhưng bất ngờ là cửa sổ lại mở tung một cách dễ dàng. Đường Vũ giật mình, thận trọng nhìn xung quanh. Sau khi xác định bên ngoài không có ai, nàng ta lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ và cẩn thận đi dọc theo bức tường. Trong viện có hai gian phòng ở hai phía đông, tây, Đường Vũ lặng lẽ đi tới, mở cửa sổ nhìn vào, phát hiện đều là phòng trống, cũng không thấy bóng dáng của tám Độc Quái đâu.
Đường Vũ suy nghĩ một lát thì quyết định chạy trốn đi tìm người của Đường Môn hỗ trợ trước. Nàng ta nhảy lên tường, nhìn trái nhìn phải để xác định phương hướng trốn thoát song chợt nhìn thấy Tô Văn Minh đang đi tới căn viện tử phía trước mặt nàng. Đường Vũ lập tức ngồi xổm xuống, tìm một hòn đá rồi ném về phía Tô Văn Minh, ra hiệu cho cậu ta đến chỗ nàng ta.
Tô Văn Minh hơi sửng sốt, ngó ngang ngó dọc một lúc mới thấy Đường Vũ. Cậu ta lập tức tới đó: “Sao cô nương lại ngồi ở đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận