Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 459: Chương 459

“Đúng! Diệp cô nương thực sự vất vả lắm.”
“Nàng ấy không phải người xấu đâu.”
“Đúng! Nàng ấy không phải người xấu đâu.”
“Chúng ta nên giúp đỡ nàng ấy.”
“Đúng! Nên giúp đỡ nàng ấy.”
Trong bảy người bắt đầu có người lên tiếng, sáu người còn lại lập tức nói theo, cứ như đã thương lượng với nhau từ trước rồi vậy. Trang Phi đứng ngoài cuộc nghe mấy người đó lý do, lý trấu thì mừng đến suýt nghẹn. Đường Vũ cảm thấy dường như đã có chuyện gì đó xảy ra trong lúc nàng ta hôn mê nên mới khiến thái độ của mấy người này thay đổi hoàn toàn như vậy.
Đường Vũ quay lại hỏi Tô Văn Minh: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy?”
Tô Văn Minh mang vẻ mặt bối rối nhìn Đường Vũ, không biết nên giải thích sao cho phải. Tám người bọn họ đều đã biết thân phận của Cung chủ Thăng Dương Cung là ai, chỉ có mỗi đại tiểu thư lúc đó bị đánh ngất nên hoàn toàn không rõ chuyện gì. Nếu bây giờ bọn họ kể hết mọi chuyện ra thì chỉ e là đại tiểu thư sẽ không có cơ hội trở về Đường Môn nữa. Hoặc là chết, hoặc là giống như bọn họ mà không thể không ở lại Thăng Dương Cung. Đại công tử đã chết rồi, sao có thể khiến chưởng môn mất đi cả đại tiểu thư nữa chứ. Tất cả tới bước đường này đều là vì muốn bảo vệ cho Đường Vũ, vì muốn giấu diếm chân tướng nên mới tìm lý do khác để trốn tránh.
“Thực ra... Diệp cô nương không hề xấu tính. Nàng đối xử với mọi người rất tốt.” Tô Văn Minh chỉ có thể lựa chọn hùa theo mọi người.
Đường Vũ hoàn toàn không thể nào hiểu nổi mà nhìn về phía bọn họ: “Sao các ngươi lại…”
“Đâu hết cả rồi?” Giọng nói của Diệp Xu đột nhiên vang lên.
Mọi người nghe thấy thì liếc nhìn Đường Vũ rồi quyết định chạy trở về nhà bếp làm những việc mà họ nên phải làm. Trang Phi ném cục xương vịt đã gặm sạch sẽ trong ta đi, nở một nụ cười khó hiểu với Đường Vũ rồi đi mất.
Đường Vũ vẫn đang chìm trong những nghi ngờ của bản thân mình. Nàng ta túm lấy Tô văn Minh và bắt cậu ta nói rõ ràng cho nàng ta biết, sau khi nàng ta hôn mê thì rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
“Đùng rồi! Ai đã đánh ta ngất xỉu vậy?” Người đó ra tay vô cùng nhanh, nàng ta còn không có cả cơ hội để phản xạ lại.
“Là thuộc hạ của Diệp cô nương.” Tô Văn Minh nói bừa. Cậu ta biết nếu cứ không nói gì thì Đường Vũ nhất định sẽ không tin nên nói những chuyện có thể nói ra với nàng ta: “Thực ra cũng không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là mọi người thực sự cảm thấy Diệp cô nương đáng thương thôi. Thực ra Tô bà bà là người đã thân sinh ra Diệp cô nương.”
“Không phải bà vú sao?” Đường Vũ vô cùng ngạc nhiên khi biết Diệp Xu căn bản không phải nhi nữ của Diệp Hổ.
“Những năm nay nàng không thể không tác oai, tác quái, làm bao chuyện xấu như vậy đều là vì tuân theo mệnh lệnh của Diệp Hổ.” Tô Văn Minh giải thích thêm.
“Thế nên các ngươi làm những việc này vì thương cảm cho nàng ta?”
Đường Vũ lại tiếp tục chất vấn Tô Văn Minh với vẻ mặt khó tin. Nàng ta thực sự không thể tin nổi, tám Độc Quái đúng là vô cùng giàu lòng cảm thương những Tô Văn Minh ra thì những người khác đều không ngây thơ đến mức tùy tiện thương cảm cho ai đó.
“Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Ngươi mau nói cho ta biết đi!”
“Diệp cô nương…” Tô Văn Minh hơi do dự rồi nhấn mạnh với Đường Vũ: “Thực sự là một người rất tốt!”
Đường Vũ nhìn chằm chằm Tô Văn Minh một lúc lâu, thậm chí còn nín thở. Khi nàng ta cho rằng Tô Văn Minh cuối cùng cũng chịu thú nhận, thì cậu ta lại chỉ khen ngợi Diệp Xu, đúng là khiến Đường Vũ tức chết đi được.
“Tô Văn Minh! Qua đây phụ một tay đi!”
Trang Phi đến bên cửa sổ, đưa cho Tô Văn Minh một cái phới lồng làm bằng trúc. Tô Văn Minh lập tức đáp ứng sau đó cầm lấy nó và nhảy qua cửa sổ. Theo chỉ dẫn của Trang Phi, cậu ta quét nước sốt đường lên lớp da màu nâu đỏ của con vịt chiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận