Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 461: Chương 461

Lâm Nhược Lan tức tối trợn mắt với Sở Nguyệt, rất là hổ thẹn khi mà phải luôn bị so sánh cùng Diệp Xu, Sở Nguyệt và Đường Vũ.
Đường Vũ ngạc nhiên hỏi Sở Nguyệt: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Đương nhiên là ta được mời tới đây làm khách rồi, ngươi thì sao?”
Sở Nguyệt không muốn bị mất mặt trước Đường Vũ nên không dám nói là mình bị bắt tới đây nên đã nói dối không chớp mắt.
Đường Vũ cũng không muốn bị bẽ mặt trước Sở Nguyệt nên đã cũng cứng miệng cố vớt vát: “Ta tới giúp nàng chút việc.” Thực tế thì nàng ta cũng đã giúp đỡ Diệp Xu rồi, chẳng qua là do bị ép phải giúp thôi. Chính vì thế, những lời của nàng ta cũng không tính là lời nói dối.
Tiếp đó, sau khi biết được cô nương trông có vẻ rất kiêu ngạo đi cùng với Sở Nguyệt chính là Lâm Nhược Lan thì vô cùng kinh ngạc, nói: “Hóa ra ngươi chính là thiên kim của Vạn Hoa sơn trang, người đã từ chính tay giết chết mẫu thân đã sinh ra mình. Đúng là quá xuất sắc! Chắc tìm khắp thiên hạ này cũng không tìm được ra người thứ hai như ngươi đâu nhỉ. Ta nghĩ gọi ngươi là yêu nữ là đang tâng bốc ngươi đó.” Đường Vũ không ưa cái vẻ mặt chê bai người khác của Lâm Nhược Lan lúc nãy nên nhắc lại vết nhơ trong quá khứ của nàng ta cho nàng ta tức chơi.
“Việc diệt trừ đám tà ma ngoại đạo như các ngươi thì không được bàn đến tình thân mà vì dân trừ hại. Ta chưa bao giờ thừa nhận bà ta là mẫu thân của mình, các ngươi không cần gắn cái mác sát mẫu ấy lên đầu ta.” Lâm Nhược Lan nghiêm mặt giả vờ tàn nhẫn, cho dù trong lòng nàng ta có hối hận thế nào cũng tuyệt đối không thể để lộ ra trước mặt người ngoài như Đường Vũ.
Đường Vũ cười khẩy: “Thế mới nói ngươi quá xuất sắc chứ chúng ta nào dám tự tay giết mẫu thân của mình đâu chứ. Đúng là không thể so với đám chính phái các ngươi được.”
“Ngươi…!”
Lâm Nhược Lan cay cú trừng mắt nhìn Đường Vũ, giơ tay tát vào mặt Đường Vũ. Đường Vũ đã đề phòng từ sớm nên đã ngăn Lâm Nhược Lan lại và dùng tay trái chộp lấy cổ nàng ta.
“Mọi người đều tới đây đi!”
Diệp Xu dẫn theo Trang Phi bước vào trong nhà, mỗi người đều bưng trên tay một món ăn. Nàng vừa nhìn thấy Đường Vũ và Lâm Nhược Lan đang động thủ thì hỏi bọn họ có ăn cơm không. Không ăn cơm thì có thể ra ngoài đánh nhau. Hai người liếc nhau một cái rồi cùng khịt mũi, buông tay. Đường Vũ chạy ra ngoài trước đợi Lâm Nhược Lan. Lâm Nhược Lan đương nhiên cũng không thể chịu thua, thế là cũng chạy theo ra ngoài. Diệp Xu cầm một đôi đũa lên và đưa cho Sở Nguyệt. Trang Phi thì hớn hở ngồi xuống bên cạnh Diệp Xu, cảm thán rằng lúc ăn cơm còn được xem cả kịch, đúng là vui biết bao nhiêu.
Diệp Xu gói một cuốn thịt vịt bảo Sở Nguyệt nếm thử cách ăn này.
Sở Nguyệt hoài nghi nhìn Diệp Xu: “Mỗi chúng ta thôi à? Thư sinh họ Tống kia đâu?”
“Chàng ấy thích yên tĩnh.”
Lúc Diệp Xu nói câu này, hai người bên ngoài cũng đang “hây, ha” đánh nhau rất quyết liệt. Sở Nguyệt không còn gì để phản bác. Sự thật đã chứng minh, nơi đây khá là ồn ào.
“Vậy mẫu tử họ Tô mà ngươi nhờ chúng ta đưa đi giúp đâu?” Sở Nguyệt lại hỏi.
Diệp Xu đáp: “Tô Nhược bị bệnh, không chịu được kích thích.”
Sở Nguyệt: “…”
“Thức ăn đều đã được đưa tới phòng của từng người rồi. Ngươi không cần phải quan tâm.” Diệp Xu giải thích.
Sở Nguyệt vốn cũng không quan tâm, nghe Diệp Xu nói vậy thì nàng ta cũng không nói mấy câu khách sáo nữa, dù sao nàng ta cũng thấy khó chịu. Nàng ta cứ cảm giác Diệp Xu đã có chút thay đổi. Lúc trước nàng ta nói gì Diệp Xu cũng đều sẽ mỉa mai lại nhưng giờ đây cứ như đang đánh vào cục bông vậy. Điều này khiến nàng ta không thể nào làm gì được, vô cùng là khó chịu. Diệp Xu nhét cuốn thịt vịt vào miệng, phồng má ăn, thỉnh thoảng chú ý đến hai người đang đánh nhau bên ngoài. Trang Phi thì đã kích động từ lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận