Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 462: Chương 462

Nàng ấy vừa ăn vừa thỉnh thoảng hét lên rằng chiêu thức của Lâm Nhược Lan quá yếu.
“Sao các ngươi lại kém thế nhỉ? Đánh đấm gì yếu xìu vậy?”
Lâm Nhược Lan và Đường Vũ vốn đã đang bực tức trong người rồi mà còn cứ phải nghe mấy câu bình luận của Trang Phi như đang xem kịch thì đều vô cùng không vui. Liếc mắt thấy mấy người đang ăn uống vui vẻ trong khi hai người họ đánh nhau thở hổn hển, nhễ nhại mồ hôi thế này thì cảm thấy thật là không thỏa đáng. Lâm Nhược Lan và Đường Vũ đều cảm thấy lỗ vốn rồi. Hai người liếc nhìn nhau rồi quyết định tách ra, không đánh nữa.
“Ô? Sao không đánh nhau nữa vậy?” Trang Phi đặt miếng thịt vừa mới gắp xuống, đứng lên khoát khoát tay, giục bọn họ mau tới ăn.
Lâm Nhược Lan và Đường Vũ đồng thời lườm nguýt Trang Phi, bước vào phòng và ngồi xuống bàn. Diệp Xu ra hiệu Trang Phi rót rượu cho họ. Lâm Nhược Lan hiểu Diệp Xu tập hợp bọn họ lại nhất định là có mục đích thì không đề phòng nữa mà hỏi Diệp Xu luôn.
“Bàn đồ ăn này là để cảm ơn các ngươi đã giúp đỡ ta. Hãy quên hết chuyện trong quá khứ đi.” Diệp Xu nâng ly và ngửa đầu uống cạn ly của mình trước tiên.
Ba người Lâm Nhược Lan, Sở Nguyệt và Đường Vũ cùng liếc nhìn nhau.
“Ngươi không cần giả vờ, giả vịt. Nói luôn đi, giờ bọn ta đi được chưa?” Lâm Nhược Lan nói.
“Ô? Thế ra không phải mời các ngươi tới làm khách à? Sao lại còn hỏi người ta như vậy?” Đường Vũ nắm bắt được sơ hở nên bắt đầu cà khịa.
“Ngươi không nói thì cũng không ai bảo ngươi bị câm đâu. Đừng có tưởng ta thực sự tin rằng ngươi thực lòng giúp đỡ nàng ta nên mới ở đây.” Sở Nguyệt cũng phản pháo lại khiến Đường Vũ mím môi im lặng.
“Ăn cơm đi đã. Ăn xong là có thể đi.”
Diệp Xu thấy bọn họ ngồi không vậy thì lấy đũa rồi ra hiệu Trang Phi ăn uống hết đồ trong khẩu phần của mình đi cho bọn họ xem.
“Thôi khỏi! Nếu ngươi mà muốn giết bọn ta thì đã giết từ lâu rồi.”
Sở Nguyệt cầm đũa gắp một miếng thịt vịt lớn bỏ vào miệng ăn. Lâm Nhược Lan và Đường Vũ cũng cầm lấy đũa, lòng mang tâm sự mà gắp thức ăn đưa vào miệng.
Ngoài vịt da ngọt, Diệp Xu còn làm sườn heo chiên cay thơm, canh chua cay, cá cháy hấp, tôm nướng, trứng hấp gạch cua và các món ăn khác. Món ăn nào cũng được sử dụng những nguyên liệu tươi ngon được tuyển chọn kỹ lưỡng, canh lửa rất chính xác cùng với quá trình chế biến cực kỳ tỉ mỉ. Chính vì thế, hương vị cứ phải nói là ngon hiếm có, khó tìm.
Có lẽ sẽ phải tốn rất nhiều tiền bạc, dùng bữa ở một quán ăn sang trọng tại nơi như kinh thành thì mới có thể là tìm được hương vị tuyệt hảo như thế này chứ trong một bữa cơm gia đình thì hầu như là không. Bữa cơm này đối với những người giàu có và quyền quý cũng được xem là sơn hào, hải vị rồi chứ đừng nói tới đám người trong giang hồ vốn không chú trọng việc ăn uống. Cái này cũng chẳng khác nào một con ếch sống trong bùn lầy lâu ngày tự nhiên được cho đi tắm nước thần cả. Quá đỗi sảng khoái và đê mê.
Huống hồ nguyên cả ngày hôm nay, ba người bọn họ đều không ăn uống ra hồn nên vốn là đã đói lắm rồi, vừa gắp một miếng là chiếc bụng đói cùng với cơn thèm ăn như được bật công tắc, khiến bọn họ không thể ngừng đũa. Thức ăn ngon có thể thư giãn tinh thần và khiến ta tạm gác lại những lo lắng.
Diệp Xu nhìn vẻ mặt đề phòng của ba người họ dần dần thả lỏng thì nở một nụ cười hài lòng tươi như hoa. Đây là một lời khẳng định tuyệt vời cho một đầu bếp.
Ăn được nửa bữa, ba người họ cuối cùng cũng uống rượu cùng nhau, cũng không để ý việc Diệp Xu mời rượu nữa. Cái khác thì không nói chứ riêng thái độ của Diệp Xu là khỏi phải bàn rồi. Ít nhất, bọn họ chưa từng thấy những kẻ bắt cóc khác có thái độ tốt như vậy bao giờ.
Lúc dùng bữa, Diệp Xu không nói nhiều nên đám Sở Nguyệt về cơ bản là cũng im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận