Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 463: Chương 463

Sau khi ăn xong, ba người buông đũa, lặng yên một lúc.
“Những gì ngươi nói lúc trước còn tính không vậy?” Lâm Nhược Lan mở miệng nói trước.
Diệp Xu gật đầu.
Lâm Nhược Lan không nói hai lời mà đứng dậy đi ra ngoài. Sở Nguyệt cũng đứng dậy, đi theo. Đường Vũ cũng theo thế mà đứng dậy nhưng trước tiên thì nàng ta muốn đi gặp tám Độc Quái đã sau đó dẫn bọn họ cùng đi.
“Hiện tại khắp thành Dương Châu đều đang truy nã các ngươi. Ta đề nghị các ngươi nên cải trang trước khi ra ngoài.”
Diệp Xu nói xong thì cắn một miếng đầu vịt, không khỏi gật đầu tự cảm thấy đầu vịt thật là ngon, nêm nếm rất vừa, da cũng rất giòn và ngon.
Cổ đại không giống hiện đại, nơi mà vật tư đã thiếu thốn lại còn có nhiều người thích ăn thịt. Khi mà một con vịt có nguyên cả một cái thân mập thịt để ăn thì sẽ lựa chọn ăn đầu vịt.
“Ăn đầu vịt mà cũng ngon được á?” Trang Phi tò mò cầm một cái lên, vừa cho vào miệng đã vui vẻ gật đầu như giã tỏi, say sưa gặm ngon lành.
“Ta bị ngươi ép thôi! Ta chỉ cần giải thích với lão Bảo chủ thì thúc ấy chắc chắn sẽ hiểu.” Đường Vũ nói Diệp Xu rằng nàng sẽ không làm khó được nàng ta.
Diệp Xu bật cười, đưa tay ra hiệu họ có thể đi, nói: “Ta không hề có ý giữ các người lại, ta chỉ nói rõ mọi chuyện và cho các ngươi lựa chọn.”
Đường Vũ vừa quay gót đã biến mất dạng, gấp gáp chạy đi tìm tám Độc Quái.
Lúc này, Sở Nguyệt và Tô Nhược Lan vốn đã bước ra ngoài rồi. Họ vẫn còn hơi nghi ngờ về Diệp Xu, đến khi nghe Đường Vũ kể thì mới biết, hóa ra nàng đã phản lại Lăng Vân Bảo rồi. Hiện tại lão Bảo chủ của Lăng Vân Bảo đã ráo riết truy tìm nàng, đến cả bọn họ cũng bị liên lụy. Nội lực của Sở Nguyệt vẫn chưa khôi phục nhưng ở Dương Châu có phân nhánh của Hồng Liên Giáo nên nàng ta cũng chẳng hề sợ hãi mà còn dẫn Lâm Nhược Lan cùng đi, hai người họ đi đến cửa thì đột nhiên bị đánh ngất xỉu rồi bị cõng ra ngoài. Vì đảm bảo vị trí của căn nhà này không bị phát hiện, ám vệ sẽ sắp xếp cho hai người bọn họ tới một nơi khác trong thành Dương Châu, sau khi tỉnh lại sẽ có thể tự mình muốn đi đâu thì đi.
“Hừ! Đúng là toàn những kẻ không biết phân biệt tốt, xấu. Thế mà cô nương còn tốn công tốn sức làm một mâm cơm để cảm ơn bọn họ.” Trang Phi tức giận hừ một tiếng, thầm nghĩ bọn họ đã quá là lãng phí mỹ thực cùng với rượu ngon trên bàn.
“Chớ thấy việc ác nhỏ mà làm, chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm. Chỉ có người có đức có đức mới có thể khuất phục được người khác." Diệp Xu nói.
Triệu Lăng cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn Diệp Xu với đôi mắt chớp chớp đầy sự sùng bái: "Cô nương bây giờ thực sự càng ngày càng giống Tống công tử. Ngay cả cách nói chuyện cũng văn vẻ hơn, bắt đầu chi, hồ, giả, dã rồi."
Diệp Xu cười, chắc là do gần mực thì đen đây mà.
Một lúc sau, Đường Vũ tức giận quay trở lại. Nàng ta vừa vào đã hỏi Diệp Xu rốt cuộc đã dùng bùa mê, thuốc lú gì mà bây giờ tám Độc Quái lại không có ai nguyện rời khỏi đây cùng nàng ta.
Trang Phi cố tình ngạc nhiên nói với Đường Vũ: “Thế mà lại không có ai đi cơ à? Ôi trời ạ! Chắc là bình thường ngươi đối xử đối xử với bọn họ tệ lắm đúng không? Cô nương nhà chúng ta mới chỉ hơi đối tốt với bọn họ một chút, làm cho bọn họ ăn một bữa cơm thôi, bọn họ đã vô cùng cảm động, vì muốn báo đáp lại cô nương mới không muốn đi đâu nữa.”
“Ăn nói hàm hồ! Bọn họ đã ở Đường Môn bao nhiêu năm nay, sao có thể nói phản bội là phản bội luôn được chứ? Chắc chắn các ngươi đã lấy cái gì đó ra để uy hiếp bọn họ.” Đường Vũ cãi lại.
Diệp Xu cũng không thèm nhiều lời mà chỉ nói với Đường Vũ: “Ở lại đây thực sự là lựa chọn tốt nhất của bọn họ rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận