Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 465: Chương 465

Diệp Xu đột nhiên nghĩ tới thịt chay, cảm thấy làm đậu phụ khô cũng là một ý kiến hay.Nàng viết hết những gì mình nghĩ ra giấy rồi nghiên cứu công thức một cách chuẩn chỉnh là có thể đem đi bán trên thị trường.
Lúc Tống Thanh Từ tới thì thấy Diệp Xu đang cau mày cắn đầu bút, nghiêm túc suy nghĩ xem nên viết gì trên giấy. Hắn lặng lẽ cúi người, ôm lấy Diệp Xu từ phía sau và hôn lên má nàng. Diệp Xu sửng sốt, tay nàng run lên, bút lông vẽ lên mu bàn tay một đường mực đen.
“Chàng xem chàng đi!” Diệp Xu giơ bàn tay “bị thương” lên cho “hung thủ” xem, để hắn chịu trách nhiệm.
Tống Thanh Từ cười. Hắn cầm lấy cây bút tay của Diệp Xu rồi nắm lấy tay nàng vẽ một chiếc lá cây lên đó.
“Lá cô nương! Đẹp không?” Tống Thanh Từ liếc mắt, đầy ẩn ý mà nhìn Diệp Xu.
Xưng hô này lập tức khiến người ta nhớ lại lần đầu tiên nàng và Tống Thanh Từ gặp nhau, Tống Thanh Từ hỏi nàng tên là gì. Để lấp liếm cho qua, nàng lập tức lém lỉnh trả lời rằng: “Bạn bè ai cũng gọi ta là Lá Cây.”.
Nghĩ tới đây, Diệp Xu không khỏi nghĩ ra chuyện mà nàng đã dối trá Tống Thanh Từ. Diệp Xu chột dạ, lấm lét liếc nhìn Tống Thanh Từ, chỉ sợ hắn nhớ đến “ân oán” đau thương trong quá khứ xong lại muốn “thanh toán” với nàng. Diệp Xu thấy hắn đang yên lặng nhìn mình, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng thì cảm thấy dự đoán của mình hẳn là không sai, hắn chắc chắn đã nhớ tới chuyện đó.
“Tối nay nàng ăn mấy bát cơm?”
Diệp Xu lập tức phát huy sở trường của bản thân: Đánh trống lảng.
“Nửa bát.”
“Sao ăn ít thế?”
Diệp Xu vươn tay cẩn thận gõ nhẹ chóp mũi của Tống Thanh Từ, dùng giọng điệu dỗ dành nói với hắn: “Vì Tiểu Thanh Từ không Từ không ngoan, không có ăn uống đầy đủ.”
Tống Thanh Từ nói như không có chuyện gì xảy ra: “Không có Lá Nhỏ bên cạnh nên Tiểu Thanh Từ ăn không ngon miệng.”
“Nam tử hán, đại trượng phu mà đến ăn cơm cũng phải có người dỗ mới ăn được vậy à?”
Diệp Xu khuyên Tống Thanh Từ rằng không thể xem nhẹ chuyện ăn uống, dù sao thì đó cũng là cơ thể của hắn, không thì lại nói rằng nếu như ăn uống đàng hoàng thì có lẽ nội lực đã mất của hắn có thể phục hồi nhanh hơn.
“Muốn được dỗ mà. Ta muốn khiến cho thê tử bé nhỏ nhà ta phải lo lắng cho ta cả đời.” Tống Thanh Từ đột nhiên nghiêng người, ghé vào lỗ tai Diệp Xu, giọng điệu mang đầy tính cảnh cảnh cáo: “Nếu như nàng dám rời khỏi ta là ta đói chết cho nàng coi.”
Cung chủ của Thăng Dương Cung đã đe dọa người khác bằng tính mạng của mình trong một vụ bắt cóc vô nhân đạo!
Tống Thanh Từ nói xong thì ngồi thẳng người lại, lẳng lặng nhìn Diệp Xu. Ánh mắt hắn như đang lên án điều gì đó, trông thì có vẻ lẽ bình tĩnh chứ thực tế lại đem cho người ta cảm giác không hề bình tĩnh chút nào. Nó lạnh lùng và nguy hiểm, như thể cảnh báo: Nếu mà nàng cứ tiếp tục không nói gì thế này thì nàng sẽ phải chuốc lấy hậu quả.
Gì chứ nếu nói về khát vọng sinh tồn thì Diệp Xu luôn hơn hẳn người thường. Nàng lập tức chớp chớp mắt rồi nhìn Tống Thanh Từ và nở một nụ cười tươi, nói: “Tất nhiên là ta sẽ không bỏ đi rồi. Có thể lo lắng cho Tiểu Thanh Từ là phúc đức mà ta đã tích cả tám đời đó. Đây thực sự là vinh dự có một không hai, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Tấm lòng ta dành cho chàng còn cao hơn cả núi, dài hơn cả sông, rộng hơn cả đất, xanh hơn cả trời!”
Vẻ mặt lãnh đạm của Tống Thanh Từ cuối cùng cũng không căng thẳng nữa. Hắn chợt bật cười, hiển nhiên là hắn rất vui khi được dỗ dành.
“Sau này lúc nào ta cũng ở bên chàng, cùng chàng ăn cơm nhé. Ta trông chàng ăn, nhất định phải ăn no căng bụng rồi mới thôi.”
Diệp Xu vỗ vỗ lên bụng Tống Thanh Từ, thực sự là quá phẳng, chẳng được chút thịt nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận