Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 468: Chương 468

Triệu Lăng vốn cho rằng Trang Phi mà nhìn thấy hắn ta thì sẽ tự động tránh đường nhường hắn đi trước nhưng không ngờ rằng lúc hắn ta đi tới cửa thì Trang Phi lại cứ thế mà đâm sầm vào hắn ta. Sau đó, một tiếng “choang” vang lên, bát ăn cơm của hắn ta rơi xuống, vỡ toang.
Triệu Lăng: “…”
Trang Phi thừa nhận lúc nãy bản thân đi đứng không cẩn thận là thật nhưng lúc nãy Triệu Lăng vẫn còn đang ngồi ăn cơm cơ mà? Nhất định là hắn ta cố ý! Trang Phi tức giận trừng mắt nhìn Triệu Lăng, môi nàng ấy dẩu hết cả lên nhưng không dám tùy tiện đắc tội, bởi vì nàng ấy không đánh lại được hắn ta.
Diệp Xu không nhịn được mà bật cười, hỏi: “Hai người các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Tống Thanh Từ còn đang ăn cháo. Khi nhìn thấy cảnh này, hắn rất tuân thủ thói quen lễ nghi “ăn không nói”, chỉ lặng lẽ liếc nhìn chứ không có ý định nói gì. Trang Phi tức giận đứng dậy, xấu hổ xin lỗi Diệp Xu và Tống Thanh Từ sau đó lặng lẽ quỳ xuống nhặt cái bát vỡ dưới đất lên. Tuy nhiên, Triệu Lăng đã nhặt nó lên trước rồi quay gót rời đi. Trang Phi ngây người một chốc rồi đuổi theo hắn ta. Không phải đạo đức giả! Quả nhiên là cố ý tính kế chơi mình. Hắn ta muốn tỏ vẻ trước mặt chủ nhân đây mà, đúng là xảo quyệt! Trang Phi tức tối nhìn chằm chằm bóng lưng của Triệu Lăng, không ngừng thầm mắng hắn ta trong lòng. Sau khi đưa những mảnh sứ vỡ cho người hầu, Triệu Lăng đột nhiên quay lại và đi về phía Trang Phi khiến cho Trang Phi sợ tới mức vô thức lui về phía sau mấy bước.
“Bị đứt rồi.”
Trang Phi cúi đầu nhìn tay mình thì phát hiện ra có một vết thương do bị cắt trúng và vẫn còn đang chảy máu trên đầu ngón trỏ nhưng đây chỉ là vết thương nhỏ, đối với người luyện võ như họ thì chỗ này chẳng đáng là bao, đến đau Trang Phi còn chẳng cảm thấy. Triệu Lăng cố tình nói mấy lời đó hẳn là vì muốn cười nhạo nàng ấy vụng về chứ gì. Trang Phi “hừ” lạnh một tiếng, vu khống Triệu Lăng vô liêm sỉ, vì thân phận bại lộ nên ngang nhiên khinh thường người khác. Từ hôm nay trở đi, nàng ấy sẽ chuyên cần luyện võ, một ngày nào đó võ công của nàng ấy sẽ vượt qua được Triệu Lăng và chà đạp hắn ta dưới chân!
Triệu Lăng lấy một cái bình men ngọc từ trong tay áo ra, đưa cho Trang Phi.
Trang Phi khó hiển hỏi: “Ý gì đây?”
“Thuốc cầm máu.”
Trang Phi sững sờ, một lúc sau mới ngớ ra là hình như Triệu Lăng đang quan tâm tới vết thương trên tay nàng ấy nên đưa thuốc cho nàng ấy. Trong chốc lát, đầu nàng ấy như trống rỗng, không biết nên phải làm thế nào.
Triệu Lăng nhìn nàng ấy một lúc lâu, thấy Trang Phi không có ý cầm lấy lọ thuốc thì quay gót định đi.
“Ấy! Không phải cho ta thuốc à?”
Trang Phi vội vàng đi tới bên cạnh Triệu Lăng. Nàng ấy liếc hắn ta một cái sau đó vươn tay giật lấy lọ thuốc trong tay hắn ta, cảm ơn rồi nhanh chóng chạy trốn. Triệu Lăng quay lại nhìn Tang Phi một lúc thì nhớ ra mình còn có việc phải làm nên cũng quay người bước đi.
Sở Nguyệt, Lâm Nhược Lan và Đường Vũ tỉnh lại thì thấy cả ba đang nằm trên cùng một chiếc ghế dài trong một căn phòng trọ.
Đường Vũ đương nhiên là không có lời gì để nói với hai người còn lại nên nàng ta lập tức rời khỏi đó, đi tìm chi viện của Đường Môn. Sở Nguyệt cũng đưa Lâm Nhược Lan đi tìm người của Hồng Liên giáo. Hai người họ vừa đi ra khỏi chỗ đó thì nghe thấy trên đường có người hô lên rằng đại tiểu thư của Đường Môn đang bị truy bắt ở phía trước. Hai người lập tức nhận ra xung quanh có người đang nhìn họ một cách rất kỳ lạ. Hai người lấy tay che mặt, quay trở về nhà trọ. Họ giật rèm xuống che mặt sau đó đi cửa sau của quán trọ để ra ngoài và cũng chỉ dám đi trong ngõ vắng không người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận