Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 470: Chương 470

Nửa đêm rồi, hai người vẫn ngồi đối diện nhau ở đó nhưng chờ mãi cũng không thấy gì. Điều này khiến hai người họ hơi sốt ruột. Đột nhiên có một làn khói thổi tới, lúc hai người kịp phản xạ kịp thì đã mệt lả, nhanh chóng ngất đi.
……
Trong địa lao của nha phủ.
Sau khi bị bắt, Đường Vũ bị nhốt trong phòng giam một mình. Nàng ta đã nhiều lần la hét lên hỏi lý do tại sao nàng ta bị bắt nhưng không ai trả lời nàng ta.
Đường Vũ bực bội tới mức gào thét, đe dọa cai ngục: “Đường Môn chúng ta cũng có quen biết với nhân vật lớn. Nếu như các ngươi không có chứng cứ bắt ta thì phụ thân ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi. Các ngươi cứ chờ xem!"
Trong đại lao đột nhiên vang lên tiếng cười đầy mỉa mai của một người phụ nữ. Đường Vũ nhìn về phía đó thì thấy một người phụ nữ đi tới. Vóc dáng nàng ta nhỏ nhắn, xinh xắn. Nàng ta mặc váy gấm vóc màu xanh ngọc bích, đeo ngọc bội bảo thạch trên đầu, vô cùng sang trọng. Chỉ có điều, mặt nàng ta trông vô cùng khó coi, có vài chỗ sưng đỏ, giống như bị thứ gì đó cắn. Mặt mũi nàng ta đã méo xẹo lại còn cứ cố cười một cách điên cuồng nên trông mặt nàng ta càng gớm ghiếc.
“Ngươi là ai?” Đường Vũ hỏi.
Sau khi thuộc hạ mở cửa phòng giam, cô nương đó nhanh chóng xông vào và đè kiếm lên cổ Đường Vũ.
“Nói mau! Diệp Xu đang ở đâu?”
“Ta không biết.” Đường Vũ sợ hãi duỗi thẳng cổ, cố hết sức ngửa ra sau, sợ đối phương sơ ý quét vào cổ của mình.
Đối phương hiển nhiên không tin nên càng ấn mạnh kiếm lên cổ Đường Vũ, tạo thành một vết máu nông. Đường Vũ vội vàng giải thích rằng nàng ta thực sự không biết, nàng ta kể ngắn gọn với bên kia về việc mình bị đã đánh ngất như thế nào, cũng thú nhận mọi chuyện về việc bên đó rằng đã trốn khỏi lính canh ở thành Dương Châu và vào trong thành bằng cách nào, dù sao nàng ta và Diệp Xu cũng không phải là bạn bè nên chẳng có gì phải che giấu cả. Đường Vũ đã lờ mờ đoán ra được đây là người của Lăng Vân Bảo cho nên vội vàng giải thích, tất cả mọi chuyện đều là do nàng bị ép buộc chứ tuyệt đối không có ý định hợp tác với Diệp Xu.
“Hừ! Ngươi không nói rõ chỗ mà Diệp Xu đang trốn thì ai mà biết được những lời ngươi nói là thật hay giả.” Bạch Tú Tú cười khẩy, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Đường Vũ.
“Các người có thể tìm Tống Thanh Từ. Hắn và Diệp Xu đang ở cùng nhau. Hắn không phải công tử trong phủ An Ninh hầu. Các người tới phủ An Ninh hầu hỏi là sẽ rõ ràng.” Đường Vũ lập tức nói.
Bạch Tú Tú cười lớn: “Tam công tử của phủ An Ninh hầu? Hắn vốn không phải tam công tử của phủ An Ninh hầu. Hai tháng trước, người trong phủ An Ninh hầu tin lời một phương sĩ coi bói bậy rằng cả nhà sẽ gặp phải nguy hiểm chết người nên cả nhà họ đã tới ở tại nơi có hồ nước bảy bảy, bốn mươi chín ngày rồi. Sau đó, phương sĩ này còn cải trang thành Tam công tử nhà họ Tống nữa. Đúng thật là không biết xấu hổ.”
Trên thực tế, nàng ta còn muốn mắng mỏ Diệp Xu vô liêm sỉ ra miệng cơ. Không biết ả ta có biết mình đã đi cùng một tên lừa đảo không nữa. Nếu mà không biết thì đúng là tuyệt vời. Nếu mà biết thì chỉ có thể khẳng định rằng ả ta thật là thấp hèn, vì một nam nhân, vì có thể đưa Tô bà bà và Tô Nhược đi mà có thể phản bội là lão Bảo chủ như vậy. Thật quá là ngu ngốc khi lựa chọn đối địch với Lăng Vân Bảo. Có điều, cùng vì sự ngu ngốc đó nên nàng ta mới được lão Bảo chủ tha cho một mạng, nàng ta cũng nên cảm ơn sự ngu ngốc của bản thân.
Hiện tại, Bạch Tú Tú đang rất chờ mong tới ngày Diệp Xu quay trở lại Lăng Vân Bảo. Những gì Diệp Xu làm còn tồi tệ hơn lỗi lầm của nàng ta gấp trăm lần, lão Bảo chủ đang vô cùng giận ả, ả nhất định sẽ bị nhốt trong ngục tối và chịu sự tra tấn đau đớn hơn nàng ta gấp trăm lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận