Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 477: Chương 477

Sau đó, hắn dịch lại gần nhìn gò má Diệp Xu, nói: “Hình như cũng hơi đỏ.” Tay hắn ôm má Diệp Xu rồi ậm ừ thừa nhận má nàng quả thực rất nóng.
Mặt Diệp Xu đỏ lựng, giận dỗi trừng mắt nhìn Tống Thanh Từ, nói: “Chàng làm gì vậy? Chúng ta đang ở trong quan tài đấy!”
"Cũng may là đang ở trong quan tài. Nếu không..." Tống Thanh Từ cười nhạt: "Tha lỗi cho nàng. Lần sau nàng chắc chắn phải ngoan ngoãn thừa nhận rằng nàng dụ dỗ ta."
Ta không hề! Suýt nữa thì Diệp Xu đã nói thành lời rồi. Nàng lập tức mím miệng lại để kiểm soát bản thân. Diệp Xu càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Có phải Tống Thanh Từ đã dự liệu hết được rồi và chỉ chờ tới lúc được “xét xử” nàng thôi không? Hắn đã khiến nàng không thể trốn được rồi thanh toán nợ cũ. Trách thì cũng nên trách bản thân ưu tú quá, chẳng cần thả miếng mồi nào mà đại ma đầu vẫn tự cắn câu rồi yêu nàng đến mức không thể kiềm chế nổi. Nếu nhìn từ một góc độ khác thì nó hoàn toàn chứng minh rằng nàng thực sự là vô cùng có sức hút. Diệp Xu đưa tay chạm vào mặt của Tống Thanh Từ. Nàng cảm thán, đẹp thế này mà lại là của mình.
Tống Thanh Từ nắm lấy tay của Diệp Xu để nàng nằm yên một lát, nói: “Nữ nhi thì nên dè dặt hơn…”
Diệp Xu nghe Tống Thanh Từ nói vậy thì không nhịn nữa, phản bác: “Vì sao là nữ nhi thì lại phải dè dặt hơn?”
Nàng lập tức dồn Tống Thanh Từ lại khiến chiếc quan tài hơi ngả nghiêng. Nàng nói: “Ta không thích dè dặt. Ta muốn dụ dỗ chàng đấy, thì sao nào?”
Diệp Xu đặt ngón trỏ mảnh khảnh của mình lên yết hầu của Tống Thanh Từ, xoa nhẹ lên nó một vòng rồi từ từ trượt xuống. Ngón trỏ của Diệp Xu móc cổ áo hắn, kéo ra. Dù sao hiện tại không đủ không gian nên nàng cũng cóc sợ, nếu mà có ra lửa thì cũng là do đại ma đầu tự châm.
Tống Thanh Từ lại nắm lấy tay của Diệp Xu. Hắn dùng ánh mắt nhìn như bình tĩnh nhưng thực ra là đang rực lửa liếc nhìn Diêp Xu, nói: “Không cần tam môi lục sính, kiệu tám người khiêng và một lễ thành hôn chính thức rước nàng vào cửa nữa à?”
Tống Thanh Từ nói bóng nói gió, ý là nếu nàng dám nói không muốn thì hắn sẽ có thể xử lý nàng luôn bây giờ.
“Muốn chứ.”
“Thế hiện tại nàng đang làm gì vậy?”
“Trêu chàng chơi thôi.” Diệp Xu che miệng, sợ cười to quá sẽ khiến người ta phát hiện ra chuyện lạ.
“Vui không?”
“Vui! Ấy… Không vui.”
Diệp Xu đang thừa nhận được một nửa thì lập tức đổi đáp án sau khi thấy cái ánh mắt nguy hiểm của Tống Thanh Từ. Tống Thanh Từ hơi ngước đôi mắt phượng lên rồi lại khẽ bật cười.
"Nếu nàng cảm thấy thú vị thì ta sẽ chơi với nàng. Nếu Xu Nhi vui thì ta sẽ càng vui hơn.”
Dù sao cũng không còn bao lâu nữa. Sau khi thành thân rồi, chúng ta sẽ cùng xem xem nàng có còn chơi được tiếp nữa hay không.
Diệp Xu không tin việc đại ma đầu tự nhiên lại hào phóng vậy cho lắm nên thận trọng hỏi: “Thật à?”
“Ừ.”
Tống Thanh Từ nở một nụ cười ấm áp. Hắn ôm má Diệp Xu và dịu dàng nhìn nàng.
“Sao tự nhiên tốt vậy?”
“Chiều nàng là chuyện đương nhiên rồi. Sau này còn chiều nàng hơn.” Tống Thanh Từ cố ý nhấn mạnh khi nói chữ “chiều” lần thứ hai.
Diệp Xu nghe Tống Thanh Từ nói mấy lời tình tứ xong thì chỉ lo cảm động.
Khuôn mặt nàng ửng hồng và tràn ngập hạnh phúc. Nàng hoàn toàn không để ý hắn nhấn nhá cái gì ở cuối câu hết. Diệp Xu vui vẻ ôm lấy Tống Thanh Từ, dụi dụi đầu mình trong vòng tay hắn. Chẳng được bao lâu, Diệp Xu đã lại một lần nữa dùng ngón tay chạm vào yết hầu của Tống Thanh Từ và cạy cổ áo hắn ra. Nàng cảm thấy phản ứng vừa rồi của Tống Thanh Từ rất thú vị. Hắn đã nói không để ý thì nàng đương nhiên có thể tiếp tục trêu chọc hắn. Nếu không, hai người bọn họ cũng chỉ nằm khô trong quan tài chứ chả còn gì làm, nhàm chán biết bao.
Sau khoảng tầm thời gian nửa nén hương, quan tài đột nhiên ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận