Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 482: Chương 482

Bạch Tú Tú không ít lần nhìn thấy người vừa chết kia, thủ đoạn khi cô ta tự mình ra tay giết người cũng vô cùng tàn nhẫn nhưng chết theo cách này thật sự quá man rợ. Ngay cả cô ta khi nhìn thấy cũng phải sợ hãi.
Giọng nói lạnh lùng của Thí Ảnh vang lên: "Đây vốn dĩ là ngươi phải chết."
"Ta biết sai rồi, sau này ta nhất định sẽ không tái phạm lại nữa." Bạch Tú Tú cố gắng tỏ ra trấn tĩnh mà gật đầu hứa hẹn, trong câu trả lời còn pha trộn với tiếng răng run rẩy va đập nhè nhẹ.
Thí Ảnh rửa sạch vết máu, thay một bộ y phục mới sau đó quay về bên cạnh Từ Trung.
"Qua hai ngày nữa nhiệm vụ ghi sử muối nhất định sẽ rơi vào tay Từ đại nhân."
Từ Trung vừa nghe thấy lời này liền vội vàng kìm nén sự phần khích của bản thân xuống, cố gắng giả vờ bình tĩnh. Nhưng đôi mắt sáng ngời lấp lánh của ông ta sớm đã phơi bày, làm lộ ra hết tâm ý mà chủ nhân chúng đang nghĩ.
"Đa tạ lão bảo chủ đã giúp đỡ mở lời vàng ngọc. Chuyện ngày hôm nay hãy coi như là một sự hiểu lầm, để nó bay theo gió luôn đi." Từ Trung ha ha cười nói.
"Sau này Lăng Vân Bảo vẫn còn cần Từ đại nhân chiếu cố nhiều." Thí Ảnh khách sáo đáp lời.
"Đây là điều tất nhiên, là điều tất nhiên." Từ Trung nhìn bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói với Thí Ảnh: "Chỉ có điều ta vẫn còn một chuyện muốn nhờ các ngươi giúp đỡ. Vẫn là việc cặp đồng nam, đồng nữ giấu dưới quan tài của đại tỷ ta. Đây là do cháu trai ta vì muốn báo hiếu, mẹ nó trước khi mất luôn nuối tiếc sau khi chết không có cháu trai, cháu gái vây quanh dưới gối. Vì vậy đã đặc biệt tìm người tính ngày, làm hai đứa trẻ có bát tự phúc khí theo bồi đại tỷ ta. Việc này vốn dĩ không có ai biết, hiện tại cái quan tài này bị nhấc lên, tất cả những bách tính đó đều biết hết rồi. Hai đứa trẻ này đều tìm thấy được ở gần thành Dương Châu, chỉ sợ một khi tin tức được truyền đi thì sẽ gây trở ngại."
"Sao vậy, ngay cả một chút chuyện đơn giản như này mà Từ đại nhân cũng không làm nổi?" Thí Ảnh nhạo báng hỏi.
"Sao có thể dễ thế được. Ngươi nghe ta nói." Từ Trung vội tiếp lời: "Sau khi những chuyện này lộ ra, ta lập tức ra lệnh cho người đi tìm hai gia đình kia nhưng đều không tìm thấy được nữa."
"Không tìm thấy nữa?" Thí Ảnh nhìn chằm chằm vào Từ Trung.
"Đúng, đều không thấy nữa, chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi. Ta sợ là có người muốn mượn chuyện này để làm ầm lên." Từ Trung lo lắng nói.
Thí Ảnh: "Việc này thì lại đơn giản, đem thi thể của hai đứa trẻ kia đốt sạch đi là được! Không còn bằng chứng quan trọng mà ngươi có chết cũng không thừa nhận, chỉ nói đó là hình nhân giấy, là do người khác nhìn nhầm rồi thì ai có thể làm gì."
"Có lý, có lý. Sao ta lại có thể không nghĩ ra cơ chứ!" Từ Trung cảm tạ Thí Ảnh giúp mình đưa ra chủ ý, nhưng rồi ông ta lại có chút do dự mà nói: "Hai đứa trẻ này khó khăn lắm mới tìm được, thật đáng tiếc."
Thí Ảnh không nói gì chỉ khịt khịt mũi, sau đó liền đứng dậy cáo biệt với Từ Trung: "Nếu Từ đại nhân đã có việc gấp cần làm thì chúng ta cũng không giữ mãi nữa, ngài đi cẩn thận."
Từ Trung nhận lời, cười cười tạm biệt với Thí Ảnh rồi cũng vội vàng đi giải quyết chuyện đốt thi thể.
Đông Thành Môn của thành Dương Châu từ sau chuyện ầm ĩ mở quan tài, đội nha môn bảo vệ thành cũng không còn canh giữ quá chặt chẽ nữa, các bách tính đều có thể tùy ý ra vào thành. Triệu Lăng, bà Tô, Tô Nhược cùng đám người Bát Độc Quái thừa dịp lúc này rời khỏi thành, theo mọi người ngồi xe ngựa vội vã tới nơi gọi là thôn Khê Cốc cách Lư Châu năm mươi dặm về phía Đông để hội họp.
Tuy thôn này nằm ở nơi hẻo lánh nhưng lại không hề vắng vẻ. Không những vậy mà nơi đây còn thông với đường lớn nên cũng coi như là thuận tiện. Chỉ có điều hiếm khi có người lui tới vậy nên người trong thôn rất chất phác thật thà lại không quan tâm chuyện giang hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận