Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 483: Chương 483

Triệu Lăng trước kia đã từng cứu con trai của trưởng thôn Khê Cốc, gia đình trưởng thôn vẫn luôn biết ơn hắn ta, vậy nên vô cùng nhiệt tình chào đón người này và bằng hữu của hắn ta. Triệu Lăng còn đưa người nhà của hai đứa trẻ bị bắt đi bồi táng tới cùng, đồng thời hỏi trưởng thôn liệu có thể giúp nhóm người này an cư hay không.
"Nếu để bọn họ lưu lại thành Dương Châu thì nhất định sẽ bị diệt khẩu." Triệu Lăng kể lại một lượt những gì đã xảy ra cho trưởng thôn, để ông ấy không cần miễn cưỡng, muốn giữ lại thì giữ không muốn giữ có thể trực tiếp nói thẳng ra.
Thôn trưởng thở dài nói: "Thật là mệnh khổ. Đứa trẻ bị bắt đi làm vật bồi táng, bây giờ cả nhà lại phải lưu vong, làm sao ta lại có thể thấy chết mà không cứu chứ. Triệu đại hiệp có thể trong lúc con trai ta gặp nạn mà giúp một tay thì tất nhiên ta đây cũng nên vào lúc người khác gặp nạn mà giúp đỡ, góp một phần sức chứ. Huống hồ ta đây cũng chẳng coi là bỏ ra chút sức nào."
Triệu Lăng lấy ra một túi tiền đưa cho thôn trưởng coi như phí ông ấy đã sắp xếp cho họ. Thôn trưởng từ chối không lấy, nhưng cũng không lay chuyển được sự kiên trì của Triệu Lăng nên đành nhận tiền.
"Đừng để người trong thôn ra ngoài nói lung tung, tình thế hiện tại đang vô cùng căng thẳng." Triệu Lăng nói.
Thôn trưởng thấy vậy cũng gật đầu.
Nữ đồng vào lúc ra ngoài đi chơi thì không về nhà. Mẫu thân cô bé là Vi thị vẫn một mực cho rằng đứa trẻ còn có thể trở về, cho rằng cô bé vẫn còn sống. Hiện tại khi đã biết chân tướng sự việc, lại phải chịu cảnh nay đây mai đó nên tinh thần đã sớm không chịu đựng nổi nữa.
"Ta sinh được ba đứa con trai, khó khăn lắm một được một người con gái. Cả nhà hoan hoan hỉ hỉ nuôi nó tới năm năm tuổi vậy mà cứ thế bị người ta hại chết rồi. Thiên hạ này có còn vương pháp nữa hay không. Ta không can tâm, ta muốn tố cáo hắn, ta muốn vào kinh, ta muốn vì con gái của mình mà báo thù!"
Cha mẹ nam đồng nghe thấy lời này thì ôm chặt đứa con lớn nhất còn sót lại của nhà mà khóc rống lên, phụ họa theo lời cha mẹ nữ đồng.
"Các ngươi không có biện pháp mà sống tới khi đến kinh thành đâu. Cho dù có đến nơi thì các ngươi có cái bằng chứng gì mà đi tố cáo người ta? Người ta là cháu trai của tri phủ Dương Châu, nói không chừng trong kinh cũng có người của hắn ta. Ngươi chưa nghe qua chuyện quan lại bao che cho nhau sao? Bên phía hắn nhất định sẽ cảnh giác mà sắp xếp mọi thứ thật sạch sẽ khiến người ta một điểm bất thường cũng không thể tìm thấy." Trang Phi nói ra hiện thực.
Vi thị là người tính tình cương liệt nên sau khi nghe xong lời Trang Phi thì thống hận mà khóc lớn nói: "Quả nhiên là không còn vương pháp nữa rồi, chỉ trách chúng ta đầu thai nhầm chỗ! Chúng ta chỉ là một dân thường nên xứng đáng bị ức hiếp, cứ như vậy mà có tội! Sống như thế này sớm muộn cũng bị người ta ức hiếp đến chết, còn không bằng tự mình động thủ, kết thúc thật sạch sẽ!"
Vi thị dứt lời liền muốn đập đầu vào tường mà chết.
Diệp Xu thấy vậy vội kéo bà ấy lại nói: "Bà không thể chết."
"Các ngươi ai cũng đừng có cản ta, cứ để ta đi chết đi!" Vi thị phát điên mà hô to, người phụ nữ này sớm đã mất đi lý trí.
"Bà muốn chết ta cũng không ngăn cản nhưng cả nhà thôn trưởng tốt như vậy mà bà lại chết ở đây, biến nơi đây thành đất dữ vậy cả nhà ông ấy phải ở đâu?"
Vi thị sửng sốt lại nói: "Vậy ta ra bên ngoài."
"Thôn dân bên ngoài cũng vô tội."
"Vậy ta ra ngoài thôn vào trong rừng thắt cổ là được rồi!" Vi thị vội la lên.
Diệp Xu: "Vậy bà phải đi xa một chút, cách hơn 20 dặm đi, ở gần quá sẽ làm ảnh hưởng đến phong thủy của thôn. Lại nói nếu bà chết ở trên núi gần đây thì người khác còn dám lên núi đốn củi, hái rau dại, hái nấm ư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận