Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 487: Chương 487

Cháu trai của tri phủ sợ hãi, tay run run mở bức thư ra, trên tờ giấy trắng chỉ viết vỏn vẹn chữ: "Giết."
Cậu ta sợ đến mức đánh rơi lá thư, lập tức sai người bao vây xung quanh bảo vệ bản thân. Sau đó lại sai người nhanh chóng báo tin cho thúc thúc của mình. Thật bất ngờ, cùng lúc đó, thúc thúc của cậu ta cũng nhận được lệnh của Bạch Mai, và ông ta thậm chí còn bối rối hơn cậu ta vào lúc này.
.
Diệp Hổ đang ngồi cạnh bàn, trên bàn có một chiếc khăn tay màu trắng, trên khăn tay chất đầy mấy chục cây kim. Những chiếc kim này được thu thập từ thi thể của những thuộc hạ đã chết, và chúng thuộc về Hiên Viên Lâu.
"Lần trước bị tấn công, nó đã nói dối để quay lại cứu bà Tô. Có vẻ như nó đã sớm biết danh tính của mẹ con họ nên cố tình tỏ ra bình tĩnh để giữ bí mật với ta rồi lên kế hoạch trốn thoát này."
"Ta không ngờ nàng ta lại trà trộn với người của Hiên Viên Lâu." Sau khi thở dài, Thí Ảnh có chút khó hiểu, nghĩ rằng hành động của đối phương là không khôn ngoan. Ngay cả khi trốn thoát khỏi Lăng Vân bảo trong giây lát, nhưng những ngày sắp tới chắc chắn sẽ rất khó khăn. Lão bảo chủ tuyệt đối sẽ không bao giờ để nàng lang thang tự do bên ngoài. "Hiên Viên Lâu rất dễ đối phó, nhưng chỉ sợ đó chỉ là một trò lừa bịp." Diệp Hổ nhặt một cây kim bạc lên và liếc nhìn phần độc của đầu kim.
"Hôm nay, có tin tức từ Bách Hiểu Đường rằng có một thư sinh mặt trắng trong Hiên Viên Lâu, người này có rất nhiều ý tưởng xấu xa và được mọi người tôn trọng. Chẳng lẽ, danh tính thực sự của Tống thư sinh chính là người này?" Thí Ảnh hỏi.
"Tra, nếu thật thì phải tra Hiên Viên Lâu."
Ba ngày sau, đám người Diệp Xu thuận lợi đi tới Vạn Hoa sơn trang.
----------
Lâm Phong, trang chủ của Vạn Hoa sơn trang sau khi nghe tin con gái của mình đã quay trở lại thì kích động tới nỗi ngay cả giày cũng không mang đã vội vội vàng vàng ra đón chào.
Lâm Phong nay đã gần năm mươi tuổi nhưng râu tóc vẫn đen nhánh, khuôn mặt so với những người cùng tuổi ít nhất cũng trẻ hơn cả chục tuổi, nhìn qua có vẻ là một người phong độ. Sau khi nhìn thấy Lâm Nhược Lan, ông ấy sải bước lao về phía trước và giơ tay định tát nàng ta, nhưng cuối cùng cái tát ấy vẫn dừng lại giữa không trung.
Diệp Xu có thể thấy rằng Lâm Phong hoàn toàn không muốn đánh đối phương mà chỉ đang dọa dẫm nàng ta mà thôi.
Mặc dù là vậy nhưng Lâm Nhược Lan vẫn bị hành động này của Lâm Phong dọa sợ. Nàng ta thành thật quỳ xuống đất, vừa khóc vừa xin lỗi về sai lầm của bản thân, đồng thời tự trách mình đã ra tay giết Vu Hồng Liên.
Lâm Phong chỉ nhìn Lâm Nhược Lan một hồi lâu mà không nói lời nào, cuối cùng ông ấy thở dài một hơi.
"Ả ta là kẻ gây nhiều tội ác, con giết ả là để cứu vãn giang hồ. Hiện tại ta muốn tát con một cái là bởi vì sau khi xảy ra chuyện con lại trốn đi mất, không liên lạc với Vạn Hoa sơn trang. Con có biết mấy ngày nay ta vượt qua chuyện này như thế nào không? Có biết ta lo lắng cho con như thế nào không?"
Lâm Phong tức giận đến mức tùy tiện vơ những chiếc lá xung quanh mình lên, sau đó ném hết phân nửa đống lá vàng đó vào người Lâm Nhược Lan, mắng nàng ta là đứa con gái vô lương tâm.
Lâm Nhược Lan nghe vậy ngay lập tức bật khóc, nước mắt như mưa. Nàng ta vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ tội, giải thích nỗi lo lắng của nàng ta về việc không thể về nhà. Nàng ta sợ bị chế giễu, sợ làm xấu mặt Lâm Phong, và sợ làm mất mặt Vạn Hoa sơn trang.
Lâm Phong tức giận đến mức hét lên với những người xung quanh: "Từ giờ trở đi, bất kỳ ai trong số các người dám nhìn con gái ta bằng ánh mắt kỳ lạ, hay nói xấu sau lưng con gái ta dù chỉ một câu thì hãy lập tức cút khỏi Vạn Hoa sơn trang. Đây là sơn trang của ta, con gái ta làm gì cũng không liên quan tới các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận