Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 488: Chương 488

Mọi người vội vàng cung kính đồng ý, đồng thời xin Lâm Phong cùng Lâm Nhược Lan yên tâm, bọn họ nhất định sẽ không vì chuyện này mà giễu cợt đại tiểu thư.
Lâm Phong kéo Lâm Nhược Lan lên, đôi mắt đỏ hoe, ân cần hỏi nàng ta xem có còn muốn chạy, muốn trốn đi nữa không.
Lâm Nhược Lan sụt sịt vội lắc đầu, đồng thời hứa với Lâm Phong rằng bản thân sẽ không bao giờ biến mất khi chưa được cho phép nữa.
Lâm Phong và Lâm Nhược Lan cùng nhau đi dạo, nói chuyện riêng. Ông ấy cử người yêu cầu Diệp Xu và những người khác đợi trong sảnh trước.
"Nhưng mà cha, con giết ả ta, người không cảm thấy con rất đáng sợ sao, dù gì ả ta là mẫu thân của con."
Khi Lâm Nhược Lan nhắc đến điều này, nước mắt càng trào ra dữ dội. Hiện giờ Lâm Phong không trách nàng ta chút nào, điều này ngược lại càng làm Lâm Nhược Lan tăng thêm cảm giác tội lỗi trong lòng. Để che đậy bí mật và giữ thể diện cho chính mình, nàng ta đã giết mẹ ruột để bịt miệng, lẽ ra người như nàng ta không đáng được tha thứ.
"Đứa nhỏ ngốc, con giết ả ta vì cái gì không quan trọng, quan trọng ả ta là ma nhân, kết quả là con đã diệt ma mà trừ hại cho người dân." Lâm Phong hít sâu một hơi rồi mới thở dài nói: "Ả ta vốn đã rất độc ác, nữ nhân ngây thơ ở bên ta năm đó chỉ là ngụy trang của người này. Những năm qua ta cũng phái người đi giết ả, nhưng ta không có thực lực như con, cho nên ta cũng không có có thể thành công tiêu diệt đối phương."
Lâm Phong nói với Lâm Nhược Lan rằng năm đó vì để chiếm được Ấp Phong Cốc tràn đầy ngọc bích tuyệt đẹp, Vu Hồng Liên đã làm những hành động tàn ác khiến người ta tức giận. Địa hình xung quanh Ấp Phong cốc khá dốc, nơi đây dễ phòng thủ lại khó tấn công, ả ta dẫn người tới tấn công bằng vũ lực không nổi, vì vậy đã bí mật thả một vài con thỏ bị dính bệnh dịch vào trong cốc, một số người đã bắt thỏ và ăn thịt chúng mà không hề hay biết. Ấp Phong Cốc chưa đầy một tháng tự sụp đổ. Cuối cùng, bất kể người bên trong đã chết hay những người sống sót sau bệnh dịch thì đều bị người của Hồng Liên giáo ném vào biển lửa mà đốt sạch.
"Con có biết là ai đã nghĩ ra ý tưởng này không?" Lâm Phong vừa xoa đầu Lâm Nhược Lan vừa hỏi nàng ta.
Lâm Nhược Lan: "Còn ai có thể có ý tưởng độc ác như vậy chứ. Đây chắc chắn là ý tưởng của chính Vu Hồng Liên."
"Là ta." Lâm Phong cười khổ nói.
Lâm Nhược Lan rất ngạc nhiên hỏi lại: "Làm sao có thể là cha? Không phải cha đã ngừng liên lạc với ả ta từ lâu rồi sao?"
"Trước đây khi ta ở với ả ta đã đem chuyện này ra để nói đùa, không ngờ lại bị ả nhớ kỹ. Vào một ngày nọ, độc phụ này đã sử dụng nó với bạn thân của ta." Lâm Phong nói thêm với Lâm Nhược Lan rằng chủ sở hữu của Ấp Phong Cốc và ông ấy là bạn tốt. Hiện tại mặt dây chuyền ngọc bội trên người nàng ta cũng là do chủ nhân của Ấp Phong Cốc tặng.
Lâm Nhược Lan cúi đầu chạm tay lên mặt dây chuyền ngọc bội treo bên hông.
"Loại chuyện này vốn nên để cha làm chứ không phải con." Lâm Phong thở dài mấy lần, phảng phất trong nháy mắt già đi chục tuổi.
Lâm Nhược Lan nói với Lâm Phong rằng sau vụ việc kia, đã nhiều lần nàng ta tìm đến cái chết nhưng đều bị Sở Nguyệt ngăn cản.
"Sở Nguyệt? Thánh nữ của Hồng Liên giáo? Tại sao con lại qua lại với nàng ta?" Lâm Phong sắc bén hỏi.
Lâm Nhược Lan kể về việc nàng ta đã được Sở Nguyệt theo dõi và bảo vệ như thế nào từ sau khi bản thân rời khỏi chùa Pháp Hoa. Nàng ta thì thầm với Lâm Phong rằng bản thân cũng đã đưa Diệp Xu đến sơn trang. Chỉ là bây giờ họ đều cải trang nên không ai nhận ra. Sở Nguyệt ban đầu ở cùng họ, nhưng sau khi cả nhóm đến lãnh thổ của sơn trang một cách an toàn, nàng ta đã rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận