Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 503: Chương 503

Diệp Xu cũng nấu súp bí đao, Trang Phi trộn củ sen cắt lát với nước sốt mè, cũng như củ cải muối và dưa chuột muối trước đó.
Hiện tại sắc mặt Tô Nhược càng ngày càng tốt, môi đỏ mọng, trên mặt có phần hồng hào. Mấy ngày nay vì ở trong sơn trang dưỡng thương, hắn luôn ăn quá nhiều đồ ăn Diệp Xu làm nên so với lúc trước càng mập hơn. Trước đây hắn quá gầy, nhưng bây giờ mặt có da có thịt, càng ngày càng đẹp trai. Tống Thanh Từ cũng giống hắn về điểm này.
Vào bữa sáng, khi mọi người đã yên vị, Diệp Xu liền đưa cho Tô Nhược một miếng bánh để đối phương nếm thử. Tô Nhược cười "ừm" một tiếng, cúi đầu ngoan ngoãn cắn một miếng, vừa mới răng chạm vào vỏ bánh liền phát ra tiếng "cạch" giòn vang, khi hắn cắn vào miệng rồi nhai, âm thanh lanh lảnh nghe cực kỳ vui tai và hấp dẫn khiến người khác không khỏi chảy nước miếng.
Mọi người đều phải công nhận rằng chiếc bánh này rất ngon!
Sau khi Tô Nhược khen ngon, mọi người đều nóng lòng muốn nếm thử bánh kẹp. Chắc chắn rồi, lớp bánh giòn rụm, bên trong là lớp nhân đường trộn với hạt thông và hạt phỉ, hạt dẻ ngập tràn vị ngọt, ngon đến phát khóc luôn!
Trong sáu người quanh bàn, Tống Thanh Từ là người duy nhất không ăn bánh, sau khi liếc nhìn Diệp Xu, hắn liền cúi đầu yên lặng húp cháo. Diệp Xu ăn súp và bánh ngọt một mình, nhưng khi Tống Thanh Từ nhìn nàng lần thứ hai, nàng vẫn không chú ý.
Tuy nhiên, bà Tô rất coi trọng cảnh này, nhân cơ hội chạm nhẹ vào cánh tay của Diệp Xu và nháy mắt với nàng.
Diệp Xu sửng sốt một lúc, khi nàng theo cử chỉ của bà Tô và nhìn Tống Thanh Từ, nàng vẫn không có cảm giác gì. Mãi cho đến khi bà Tô cắn một miếng bánh, Diệp Xu mới chợt nhận ra rằng Tống Thanh Từ không ăn bánh.
Diệp Xu lập tức gắp một miếng vào đĩa của Tống Thanh Từ, sau khi hắn nhìn thấy chiếc bánh thì đột nhiên ngước mắt lên nhìn Diệp Xu, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, sau đó im lặng ăn bánh.
Thấy vậy, Tô phu nhân không khỏi cười thỏa mãn. Sau bữa ăn, bà ấy đưa Diệp Xu đi, nói với nàng đừng chỉ quan tâm đến Tô Nhược mà bỏ qua Tống Thanh Từ.
"Con không có bỏ qua chàng." Diệp Xu thấp giọng nói: "Tại sao con phải làm bánh cho chàng? Tại sao chàng không làm cho con? Con là con gái, cần được quan tâm chăm sóc."
Tô phu nhân vừa nghĩ đã thấy đúng, trong lòng lập tức kiểm điểm lại, không nên cho rằng Tống Thanh Từ có địa vị cao mà để con gái của mình đến chăm sóc.
Tô phu nhân đề nghị với Diệp Xu: "Vậy thì lần sau đừng làm bánh nữa, để nó làm cho con. Người đàn ông này không nên quá quen với thói quen này, nó nên học cách chiều chuộng con hơn."
"Đúng!" Diệp Xu gật đầu đồng ý, cùng Tô phu nhân "có chung kẻ địch".
Diệp Xu ngay lập tức đưa danh sách quà tặng cho bà Tô.
Dù sao thì Tô phu nhân cũng là quản gia ở Lăng Vân Lâu, có thể đọc được vài chữ, nhìn thấy đồ vật có giá trị. Sau khi đọc danh sách những món quà như bông tai hồng ngọc thạch, tranh phong cảnh của Ngô Đạo Tử, hàng vạn mẫu đất màu mỡ,... Bà ấy sững sờ nhìn Diệp Xu, sau đó đột nhiên nhe răng cười vui vẻ, đôi mắt nheo lại vì sung sướng.
Tô phu nhân vui vẻ nắm lấy tay Diệp Xu, trong mắt lấp lánh chưa từng có: "Tống công tử muốn lấy con?"
Diệp Xu xấu hổ cười, nói với Tô phu nhân: "Con vẫn chưa đồng ý, con phải đợi mẹ gật đầu."
"Ta đương nhiên nguyện ý, trăm sự đều nguyện ý. Ngoan, đây thật sự là một chuyện đại hỷ sự, mẫu thân mừng cho con."
Tô phu nhân đột nhiên sụt sịt mũi, nước mắt chảy dài trên mặt, nhưng trên khuôn mặt bà ấy vẫn nở một nụ cười rạng rỡ không gì sánh được.
"Mẹ chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày nhìn thấy con kết hôn với tư cách là mẹ, chứ đừng nói là lấy một người như Tống công tử. Mẹ có thể nói hai người nhất định phải là một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận