Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 507: Chương 507

Diệp Xu nhỏ giọng nói với Tống Thanh Từ rằng Mộ Dung Dật giờ đã học được Bách Chuyển Thiên Hồi Chưởng.
Tống Thanh Từ đã nghe Diệp Xu nói về toàn bộ cuốn sách, vì vậy hắn có thể hiểu những gợi ý của Diệp Xu. Hắn đưa tay bắt mạch cho Mộ Dung Dật.
"Làm sao vậy?" Diệp Xu quan tâm hỏi.
Tống Thanh Từ liếc nhìn vị trí của những chiếc kim bạc trên người Mộ Dung Dật, rồi nói với Diệp Xu: "Chúng ta chỉ có thể chờ đợi."
Mặc dù y thuật của Tống Thanh Từ không bằng Lâm Phong nhưng cũng không tệ. Trước đó hắn đã có thể phán đoán chính xác Hàn Độc trên cơ thể của Tô Nhược.
"Vậy có cách nào giải độc tốt hơn không?" Phong Lễ Hoà lại hỏi.
"Không."
Tống Thanh Từ nói với Phong Lễ Hoà rằng ngay cả khi các tĩnh mạch tim được bịt kín kịp thời sau khi bị nhiễm độc, chất độc vẫn sẽ ngấm vào các cơ quan nội tạng sau một thời gian dài. Lúc này nhu cầu châm cứu giải độc ở mỗi người sẽ khác nhau, có người kích thích được các huyệt đạo, có người cơ thể cường tráng để đưa độc tố ra ngoài, một số người lại không bị kích thích bởi những điều này, vì vậy họ không vượt qua được.
Câu nói nhất quán, xem ra Công Tôn Chỉ không phải lang băm.
Phong Lễ Hoà không khỏi phàn nàn rằng Công Tôn Chỉ không giải thích, cậu ta không có lòng nhân từ của một thầy y, và khen ngợi Tống Thanh Từ vì đã kiên nhẫn hơn.
"Ta hy vọng hắn sẽ không sao như lời Diệp cô nương nói." Phong Lễ Hoà nhìn đôi môi thâm tím của Mộ Dung Dật đầy lo lắng.
Sau khi ba người ra khỏi phòng, Phong Lễ Hoà có một loạt câu hỏi trong đầu khi nhìn thấy Tống Thanh Từ.
"Tống công tử và Diệp cô nương cùng nhau bỏ trốn đến đây, gia đình sẽ ra sao? Công tư không sợ Lăng Vân Bảo sẽ báo thù An Ninh hầu phủ ư?" Phong Lễ Hoà thực sự lo lắng cho gia đình của Tống Thanh Từ, bởi vì xét theo phong cách thường ngày của Lăng Vân Bảo, Việc bọn họ làm rất ác độc. Nếu không tìm được người, nhất định sẽ bắt người nhà của bọn họ để ra tay.
Diệp Xu và Tống Thanh Từ đồng thời nhìn nhau sau khi nghe những lời đó.
Thấy bọn họ như vậy, Phong Lễ Hoà càng thêm lo lắng: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi làm chuyện trọng đại như vậy đáng ra nên gọi ta tới giúp."
Phong Lễ Hoà rất đau lòng và cảm thấy tiếc cho những thành viên trong gia đình vô tội bị liên lụy và bị giết.
"Thật ra, chàng ấy… không phải là con trai thứ ba của An Ninh hầu phủ." Diệp Xu ngập ngừng giải thích.
"Không phải?" Phong Lễ Hoà kinh ngạc nhìn Tống Thanh Từ, rồi nhìn Diệp Xu hỏi: "Vậy hắn ta là ai?"
Sau khi Diệp Xu hiểu được ý từ ánh mắt của Tống Thanh Từ, biết rằng đối phương không quan tâm đến việc nàng nói ra danh tính của mình với Phong Lễ Hoà, Diệp Xu liền nói cho đối phương biết sự thật.
"Vậy ta nên nói trực tiếp hay từ từ?"
"Này có gì mà phải ngại, ngươi cứ vui vẻ mà nói đi!" Phong Lễ Hoà thúc giục.
"Chàng thật ra là cung chủ của Thăng Dương cung." Diệp Xu vội vàng nói. Vì sợ có người xung quanh nghe lén, mấy chữ cuối cùng thanh âm trầm xuống, nhưng cũng đủ để Phong Lễ Hoà nghe thấy rõ ràng.
Mí mắt của Phong Lễ Hoà vừa rồi còn đang chớp, nhưng sau khi nghe những lời của Diệp Xu, toàn bộ khuôn mặt của hắn ta đột nhiên như bị đóng băng bởi một câu thần chú nào đó, hắn ta bất động, ngay cả con mắt cũng không di chuyển.
Một lúc lâu sau, con ngươi của Phong Lễ Hoà mới "tan chảy", hắn ta khó khăn quay đầu lại, ánh mắt kinh hoàng lướt qua khuôn mặt của Tống Thanh Từ, rồi quay sang Diệp Xu để xác nhận.
"Vừa rồi ta không có nghe lầm phải không? Ngươi nói Tống công tử là... là..." Phong Lễ Hoà nuốt nước bọt, thấp giọng lo lắng hỏi: "Thăng Dương cung chủ?"
Diệp Xu gật đầu ngay lập tức.
Phong Lễ Hoà lại chậm rãi đảo mắt, lại nhìn Tống Thanh Từ, thân thể đột nhiên chấn động. Tống Thanh Từ thấy vậy liền đưa tay ra đỡ lấy đối phương.
Sau khi Phong Lễ Hoà đứng vững liền nhướng mày, liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Tống Thanh Từ, nói với hắn: "Cám ơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận