Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 511: Chương 511

Bây giờ, vì sự an ủi của Diệp Xu, mà nàng cũng là tấm gương của người đã bị thế gian từ bỏ từ lâu khiến hắn ta đột nhiên cảm thấy rằng bản thân không đơn độc băng qua cây cầu độc mộc trên vách đá, vẫn có một người từng trải qua cảm giác tương tự ở phía trước hắn ta, kiên quyết dẫn dắt hắn ta tiến lên phía trước, trong nháy mắt cho Mộ Dung Dật cảm giác thân thuộc trong lòng.
Mộ Dung Dật nhất thời không kìm được, lại rơi lệ. Hắn ta lập tức lấy tay áo lau nước mắt, bưng bát cháo ngô trên bàn lên, hớp vài ngụm, hai mắt đỏ hoe cảm ơn lần nữa.
Bát cháo ngô ấm nóng này không còn đơn giản như bát cháo thông thường nữa. Thứ mà hắn ta uống vào bụng vô cùng mềm mại, ấm áp và có sức truyền cảm hứng cho mọi người.
"Cháo ngon như vậy sao? Ngươi rất cảm động à." Phong Lễ Hoà vỗ vỗ bả vai của Mộ Dung Dật, sợ hắn thẹn thùng khóc lên, nửa đùa nửa thật mà nói.
Mộ Dung Dật sau đó mỉm cười, bầu không khí trở nên bớt nặng nề.
Tống Thanh Từ lạnh lùng nhìn trạng thái của Mộ Dung Dật, khóe miệng hơi cong lên, sau đó xoay người đi đến bên cửa sổ ngồi xuống chiếc sạp La Hán gần đó.
Cánh tay trái của hắn đang đặt trên chiếc bàn vuông chân ngắn bốn góc trên sạp, thân hình nghiêng nghiêng, phong thái lười biếng mà cao quý đột nhiên xuất hiện, khiến người ta không nhịn được muốn quỳ lạy trước mặt hắn.
Tống Thanh Từ không biết vô tình hay cố ý mà nghịch chiếc quạt ngọc trong tay, ánh mắt vẫn nhìn về phía Mộ Dung Dật và Diệp Xu, khác với thường ngày, lần này hắn không để ý nhiều đến Diệp Xu nữa, ánh mắt càng hướng về phía Mộ Dung Dật. Hắn cảm thấy rằng Mộ Dung Dật là một ứng cử viên rất phù hợp.
Diệp Xu hiểu rằng lý do khiến Mộ Dung Dật rơi nước mắt sau khi ăn một bát cháo là vì hắn ta đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn như nào.
Tuy rằng nàng biết Mộ Dung Dật là nhân vật chính có thể sống sót, nhưng nhìn thấy bộ dáng như vậy của hắn ta, còn là một đại nam nhân khóc thảm thiết như vậy khiến nàng không khỏi muốn khuyên hắn ta thêm vài câu. Dù sao nàng cũng nhiều canh gà lắm, có cho thêm chút cũng không sao.
"Trên đời này không có cường giả nào thuận lợi đi tới địa vị cao, trả giá càng nhiều gian khổ hơn người bình thường thì lại càng có trải nghiệm khác với người thường. Nếu có thể sống sót, nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Đúng vậy, hiện tại ngươi xuống đau đớn bao nhiêu, tương lai sẽ đứng lên sẽ mạnh mẽ hơn cả như thế. Đừng bao giờ quên ngươi là ai, ngươi là Mộ Dung Dật."
Mộ Dung Dật đột nhiên sững sờ, và câu nói '"bởi vì ngươi là Mộ Dung Dật" vang vọng trong đầu hắn ta.
Những lời này như một ngữ khí tùy ý, nhưng lại kiên định và khẳng định vô cùng, tựa hồ đối với người này mà nói thì hắn ta là một tín nhiệm đặc biệt vững vàng.
Khi Mộ Dung Dật bị trúng độc và bất tỉnh, hắn ta liên tục có một giấc mơ rất mệt mỏi. Hắn ta mơ thấy bản thân đang vùng vẫy trong biển cả mênh mông, bơi bao nhiêu cũng không thấy bờ. Ngay khi hắn ta muốn từ bỏ việc tiếp tục bơi thì đã nghe thấy những lời này.
Giọng điệu hoàn toàn chắc chắn rằng hắn ta là người có thể làm được điều đó khiến Mộ Dung Dật ngay lập tức lấy lại niềm tin vào bản thân. Hắn ta tuyệt vọng bơi về phía trước, bơi mãi, bơi mãi... Cuối cùng cũng nhìn thấy bờ, hắn ta mở mắt và tỉnh dậy.
Mộ Dung Dật ban đầu nghĩ rằng giọng nói này thuộc về Lục Sơ Linh, cho đến khi hắn ta nghe thấy những lời an ủi cuối cùng của Diệp Xu dành cho mình vừa rồi, hắn ta mới nhận ra âm thanh trong đầu lúc đó hoàn toàn trùng với âm thanh của Diệp Xu.
Chẳng lẽ lúc hắn ta bất tỉnh chính là Diệp Xu động viên sao?
Sau khi Diệp Xu rời đi, Mộ Dung Dật hỏi Phong Lễ Hoà để xác minh sự việc.
Phong Lễ Hoà nhớ lại: "Ngày đầu tiên chúng ta đến Vạn Hoa sơn trang thì nàng đã đến gặp ngươi và nói điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận