Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 512: Chương 512

Ta thực sự không ngờ rằng lúc đó ngươi không hoàn toàn bất tỉnh và vẫn có thể nghe thấy mọi người nói chuyện?"
Bây giờ có thể tuyệt đối khẳng định là Diệp Xu, Mộ Dung Dật nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Làm sao vậy?" Phong Lễ Hòa hỏi.
"Không có gì, ta chỉ là cảm thấy vận mệnh thật là lợi hại."
Trái tim của Phong Lễ Hoà lỗi nhịp khi nghe điều này, hắn ta nhanh chóng nắm lấy Mộ Dung Dật và hỏi đối phương rằng hắn ta có phải đã yêu Diệp Xu không.
Phong Lễ Hoà trịnh trọng cảnh báo Mộ Dung Dật: "Nàng đã có ý trung nhân hơn nữa còn là Tống công tử, hắn rất, rất... Ghê gớm, ngươi không thể so sánh với hắn."
"Phong đại ca, huynh đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta không có, không có!" Mộ Dung Dật kiên quyết phủ nhận nói: "Ta chỉ là cảm thán mà thôi. Năm đó khi gặp nàng, ta coi nàng là kẻ địch. Khi đó ta ước gì có thể lột da, kéo gân của nàng, băm nhỏ nàng ra cho chó ăn. Bây giờ ta lại biết ơn nàng không ngớt, cảm thấy rằng lòng tốt này của nàng ta dùng cả đời cũng sẽ không trả được hết."
Phong Lễ Hoà thở phào nhẹ nhõm, miễn là Mộ Dung Dật không đi tìm chết là được. Nếu không, hắn ta cùng cũng chủ của Thăng Dương Cung tranh đoạt, vậy thì cam đoan rằng Mộ Dung Dật sẽ rơi xuống đáy vực, bị chôn vùi trong lòng đất.
"Nhưng ngươi nói Tống công tử rất, rất lợi hại, ý của ngươi là?" Mộ Dung Dật nhận ra trong lời nói của Phong Lễ Hoà có điều gì đó.
"Từ trước tới nay chưa có ai có thể vượt qua hắn ta, đây là người có sức mạnh kinh thiên động địa." Phong Lễ Hoà nói với Mộ Dung Dật rằng Tống Thanh Từ lợi hại ra sao, nếu hắn ta vẫn không hiểu thì chỉ có thể là người này chưa từng thấy sức mạnh của Tống Thanh Từ như thế nào. Nhưng dù sao mọi chuyện sẽ tự nhiên rõ ràng sau một thời gian dài.
Đương nhiên Mộ Dung Dật tin lời của Phong Lễ Hoà, nhưng hắn ta vẫn không thể tưởng tượng được làm sao một thư sinh bình thường như vậy lại có thể khiến một đại hiệp giang hồ như hắn ta khen ngợi hết mình nhiều đến thế. Thư sinh đã làm được những điều vĩ đại gì? Vì Phong Lễ Hoà không nói với hắn ta nên Mộ Dung Dật chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ lúc này của mình.
Sau bữa tối, trời cũng đã tối hẳn, Diệp Xu vẫn ở trong phòng của Tống Thanh Từ, hai người lặng lẽ ở bên nhau.
Diệp Xu lấy một đĩa hạt sen, tách từng hạt ra, nhặt bỏ lõi đắng, chuẩn bị dùng để làm bánh hạt sen vào ngày mai. Những lúc như này, Tống Thanh Từ thường sẽ đọc sách, nhưng lần này hắn lại không đọc gì cả, chỉ cúi đầu nghịch quạt ngọc, đôi tay không ngừng đóng mở quạt một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng.
"Chàng đang suy nghĩ cái gì?" Diệp Xu nhẹ giọng hỏi.
"Trên giang hồ sẽ không bao giờ thiếu hạng người chạy theo danh lợi, giả vờ đạo mạo. Một số thế gia võ lâm có tư tưởng cổ hủ truyền từ đời này qua đời khác, kiếm pháp càng ngày càng lập dị, bọn họ chỉ quan tâm đến thanh danh của chính mình mà bất kể sống chết của người khác."
Diệp Xu không ngờ rằng Tống Thanh Từ sẽ nghĩ về một vấn đề lớn như vậy, nàng nói: "Quả thật có những điều như vậy, nhưng như vậy cũng là điều tốt."
"Người tốt kẻ xấu ở đâu cũng có, nhưng thủ lĩnh nhất định không được xấu, bằng không sẽ sinh ra một bầy rắn chuột chỉ biết hại người. Võ lâm ngày nay càng thiếu một người như vậy truyền cho mọi người biết thế nào mới là một anh hùng thực sự .”
Diệp Xu gật đầu, nàng thực sự không nghĩ về những khía cạnh này. Vì vậy, nàng tạm thời chỉ có thể là một người nghe chăm chỉ mà lắng nghe những lời của Tống Thanh Từ.
"Cứ vậy mà tranh giành danh lợi lâu rồi, một ngày nào đó, dưới cái danh đại hiệp, sẽ có người âm thầm làm những việc bẩn thỉu đê hèn, làm khuynh đảo cả võ lâm, tạo thành một Lăng Vân Bảo lớn hơn."
Khi Tống Thanh Từ nói ra những lời này, giọng nói của hắn ta lãnh đạm, ánh mắt càng lãnh đạm, như thể người này chỉ đang tùy tiện bình luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận