Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 52: Chương 52

Diệp Xu bất đắc dĩ co rúm khóe miệng, quả nhiên nàng không “độc ác” thì cũng chẳng có người nào bằng lòng đứng ra giải thích giúp nàng.
“Hung thủ rất thông minh, cảm thấy ta là kẻ xấu lớn nhất, coi như có hiềm nghi lớn nhất, cho nên mới mượn phi tiêu Lưu tinh để vu oan cho ta. Thực ra phi tiêu Lưu tinh chỉ là khua bên đông đánh bên tây mà thôi, Vu giáo chủ hoàn toàn không phải chết cho loại ám khí này.” Diệp Xu lên tiếng đề nghị bọn họ nâng thi thể xuống giường, tốt nhất nên kiểm tra tình trạng của xác chết một lần nữa.
Tất cả mọi người đều không có chủ ý gì hay, đành phải nghe theo phân phó của Diệp Xu, đi khiêng thi thể.
“Hình như trong tấm đệm có thứ gì đó.” Diệp Xu chỉ tay đại khái một chút, thực ra nàng cũng không phát hiện có thứ gì, nhưng mà không sao cả, cốt truyện nói cho nàng rằng có hai cây châm độc được ẩn giấu ở đó.
Mộ Dung Dật lập tức đi qua xem xét rồi nói cho mọi người rằng, từ đầu đến cuối Vu giáo chủ là chết do trúng độc, vậy chắc chắn có cách khác khiến bà ta trúng độc như ngân châm, cho nên nhất định phải tìm kiếm một cách cẩn thận. Cuối cùng, với lời nhắc nhở tốt bụng của Mộ Dung Dật, đám thuộc hạ của Sở Nguyệt đã tìm được hai cái ngân châm trong đệm giường. Bọn họ lại quan sát thi thể, lại phát hiện vị trí trên lưng tương ứng đều có lỗ kim.
Mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra đây mới là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Vu Hồng Liên.
Diệp Xu không có tâm trạng tiếp tục lề mề với bọn họ nữa, nàng dứt khoát đẩy nhanh cốt truyện lên một bước thích hợp: “Nếu châm độc đã cất giấu trong đệm giường, vậy thì hung thủ đương nhiên là người có thể thường xuyên ra vào gian phòng này, có thể có cơ hội động chạm vào giường, tìm từ phương hướng này, chắc là không khó tìm được hung thủ là ai. Rất rõ ràng là các ngươi cũng phán định thời gian tử vong sai rồi, lúc nào Vu giáo chủ nằm trên chiếc giường này thì lúc đó bà ta đã chết rồi.”
“Lúc Giáo chủ đi ngủ không thích bị người khác làm phiền, mỗi lần trước khi đi ngủ đều sẽ đuổi đám người hạ nhân đi. Nói như vậy, tối hôm qua bà ấy đã bỏ mạng rồi.” Sở Nguyệt sửng sốt than thở.
“Nhưng mà sáng hôm nay, thuộc hạ rõ ràng nhìn thấy có bóng người lướt qua từ trước cửa sổ.” Thủ vệ nói ra nghi hoặc.
“Ngươi có nhìn thấy rõ là người không, hay chỉ là cái bóng? Có phải lúc đó mặt trời vừa mới mọc lên ở phía Đông, trời đã sáng rồi hay không?” Diệp Xu hỏi lại.
Thủ vệ ngạc nhiên: “Sao ngươi biết được?”
“Ta suy đoán rằng cái này rất có thể là lợi dụng ánh sáng làm cái bóng, chưa hẳn là người thật.” Mộ Dung Dật lập tức nhanh mồn xen vào. Hắn ta lập tức hỏi thủ vệ xem bóng người xuất hiện ở chỗ nào, sau đó thì chạy đến sau cửa sổ quan sát. Hắn ta phát hiện trên mặt đất ở chỗ gần cửa sổ có rất nhiều lá rụng, rất khác với những nơi khác, còn tìm được dấu vết dây thừng trên cành cây ngô đồng ở gần đó.
Mộ Dung Dật cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có huyền cơ, nên hắn ta lập tức nhảy ra ngoài tường, lần theo dấu vết. Mọi người tức khắc chạy ra sân đuổi theo, tò mò trong chuyện này đến cùng có gì thần bí.
Diệp Xu sớm đã biết rõ loại cơ quan mà hung thủ thiết lập ra nên nàng không muốn góp phần náo nhiệt này. Vẫn là câu nói kia, nàng vẫn nên trốn khỏi nơi nam chính có mặt xa một chút thì tương đối tốt. Có điều Diệp Xu cũng không định bỏ qua chuyện dập đầu bồi tội này. Trong viện vẫn đang hầm cháo, hôm nay nàng không có thời gian dây dưa, đợi ngày mai sẽ tìm cơ hội đòi lại, dù sao bọn họ đả hứa hẹn trước mặt mọi người rồi, nhiều người như vậy, không thể không giữ lời hứa.
Đợi tất cả mọi người đi hết rồi, Diệp Xu đi từ trong phòng ra. Sau khi nàng đi ra ngoài được hai bước, mới để ý đến hình như lúc nãy có người ở cạnh cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận