Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 520: Chương 520

Tống Thanh Từ nhếch nhẹ khóe môi, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn từ trong tay áo lấy ra một quyển sách, ném tới trước mặt Mộ Dung Dật.
Huyền Âm Thần công!
Mộ Dung Dật nhìn cái tên viết trong sách, kinh hãi đến tim nhảy dựng lên. Sau khi sửng sốt một lúc, hắn ta nâng nhãn cầu lên, há hốc miệng nhìn Tống Thanh Từ.
Phong Lễ Hoà nhìn thấy điều này cũng rất ngạc nhiên, Tống Thanh Từ có thể dễ dàng ném cuốn sách bí mật thần kỳ mà mọi người trong võ lâm đều muốn có được xuống trước mặt Mộ Dung Dật như thế này?
Hôm nay có khả năng tiểu tử này gặp phải vận may, tìm được quý nhân rồi. Bây giờ có thể nói là vô cùng bình yên hay không, đã trải qua cả nỗi buồn lớn và niềm vui lớn, sớm muộn gì cũng trở thành một công cụ tuyệt vời.
"Cái này… Cái này là giả sao?" Mộ Dung Dật thiếu trí tưởng tượng, hắn ta không thể tưởng tượng được một thư sinh như Tống Thanh Từ lại thật sự có trong tay bí tịch Huyền Âm thần Công. Điều này đơn giản là không thể!
Phong Lễ Hoà thấy Tống Thanh Từ đã mang tất cả các bí mật về bí tịch ma thuật ra cho thấy rằng người này không quan tâm đến việc tiết lộ danh tính của mình trước mặt Mộ Dung Dật. Vậy nên đã ghé sát vào tai Mộ Dung Dật nói danh tính của Tống Thanh Từ cho hắn ta nghe.
Mộ Dung Dật so với vừa rồi nhìn thấy bí tịch còn kinh ngạc hơn, hắn ta theo bản năng nhún vai, lảo đảo từ trên ghế đẩu ngã ra sau. Mộ Dung Dật lập tức bật dậy, vừa cố đứng vững vừa khom người đỡ chiếc ghế. Sau đó xấu hổ và lúng túng thu tay về, rồi lại ngượng ngùng đưa tay ra trước người, sau lại cảm thấy không thích hợp, lại đặt sang hai bên, dù vậy cũng cảm thấy không đúng, cuối cùng mới nhận ra hình như mình đang hành lễ giơ tay chào Tống Thanh Từ.
"Đã nghe danh từ lâu… Đại danh."
Mộ Dung Dật không biết xưng hô với Tống Thanh Từ như thế nào cho thích hợp hơn. Nếu người này che giấu thân phận, gọi thẳng là cung chủ có vẻ hơi không thích hợp. Vì vậy, hắn ta do dự và nói như vậy.
Diệp Xu vẫn ngồi bên cạnh Tống Thanh Từ, tay chống cằm xem cuộc vui. Mộ Dung Dật hành lễ hồi lâu, không thấy Tống Thanh Từ đáp lại, quay đầu nhìn lại, liền thấy hắn nửa mở mắt, không ngừng nhìn Mộ Dung Dật.
Mộ Dung Dật cảm thấy có gì đó không đúng, hơi ngẩng đầu lên, sau đó như ý thức được điều gì, quỳ xuống hướng Tống Thanh Từ dập đầu.
Diệp Xu chống cằm và tiếp tục xem náo nhiệt. Hóa ra nàng không phải là người duy nhất có khát vọng sống sót mãnh liệt trước mặt đại ma đầu này, tất cả mọi người đều giống nhau.
"Tại sao phải quỳ?" Tống Thanh Từ nhẹ giọng hỏi.
"Cảm ơn công tử đã cho ta cuốn sách và giúp ta tìm một nơi để ở. Ân huệ lớn này nên được khấu đầu và cảm tạ, ta sẽ đền đáp nó bằng cả mạng sống của mình. Nhưng có một điều ta không hiểu. Tại sao công tử lại đưa ta cuốn bí tịch này?"
"Nếu cuốn bí tịch này sớm muộn gì cũng là của ngươi, vậy đưa cho ngươi trước mấy ngày cũng không thành vấn đề."
Tống Thanh Từ tiết lộ.
Mộ Dung Dật và Phong Lễ Hoà vẫn không hiểu.
Diệp Xu lập tức giải thích: "Ý của chàng là đã có hứng thú với cội nguồn của Mộ Dung huynh từ lâu. Huynh là một thiên tài võ thuật, tốt bụng, hào hiệp và xử lý mọi việc linh hoạt, không im lặng tuân theo quy tắc cũ mà trưởng thành, tự giác ngộ. Huynh chính là người phù hợp khiến chàng muốn truyền lại bí tịch Huyền Âm Công cho một người như vậy. Nếu Mộ Dung huynh là người kế vị định mệnh, sớm muộn gì cũng sẽ trao bí thư, cho nên đưa nó sớm hơn một chút."
Khi Mộ Dung Dật nghe nói rằng cung chủ của Thăng Dương Cung ca ngợi hắn ta và đặt nhiều kỳ vọng vào mình như vậy, hắn ta lại thụ sủng nhược kinh, mạnh mẽ khấu đầu trước Tống Thanh Từ, không đề cập đến việc liệu hắn ta có muốn cuốn bí tịch này hay không, nhưng chỉ dựa vào sự tán thưởng của Tống Thanh Từ dành cho mình cũng đủ khiến hắn thấy cảm kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận