Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 522: Chương 522

Làm món đậu hũ trứng cua thì cần thiết nhất chính là loại cua to như thế này, cua chết có độc nên nhất định không được dùng. Nếu như bản tự mua cua về có thể dùng tay lật bụng cua lên, nếu cua có thể tự lật lại và bò ngay được tức là cua còn sống và khỏe mạnh.
Cua sông sau khi được buộc bằng dây rơm thì đặt mai cua xuống đĩa để nước canh trong cua không bị chảy ra ngoài trong quá trình hấp. Cho thêm rượu gạo để khử mùi tanh, cho vài lát gừng vào nồi, hấp khoảng một nén hương.
Cua hấp bóc vỏ, để lại thịt, cho dầu ăn vào nồi, cho hành lá, gừng và cà rốt bào sợi vào xào thơm rồi vớt ra, đổ thịt cua vào xào, nêm gia vị vừa ăn, thêm nước vào, sau khi nước gần cạn thì cho đậu hủ non đã thái nhỏ vào.
Đó phải là đậu phụ non mềm, vừa đủ hình thành miếng sau khi dùng dao cắt ra, dùng thìa chạm nhẹ vào mặt trên của miếng đậu, bề mặt sẽ rung lên như thạch. Đậu phụ non cho vào nồi, hầm đến khi nước cốt hoàn toàn cạn, nêm nếm lại lần nữa là hoàn thành.
Nước súp sền sệt đầy thịt cua và trứng cua bao bọc lấy miếng đậu hũ mềm, dùng thìa xắn một miếng và nhìn kỹ, miếng đậu trắng mềm, thịt cua có màu hơi vàng. Món ăn này có thể nói là phù hợp với mọi lứa tuổi, các bà già sún răng cũng không thấy khó ăn, hương vị dịu dàng và thơm ngon đến mức khiến người ta ăn xong cảm thấy lâng lâng như lăn lộn trên mây.
Sau khi Diệp Xu đợi Tống Thanh Từ nếm thử đã vội vàng hỏi xem hắn ăn xong có cảm nghĩ gì. Tuy món trứng cua xào với dầu và rượu gạo không có mùi tanh nặng nhưng không rõ Tống Thanh Từ có chấp nhận món ăn này hay không.
"Khẩu vị của ta sớm đã bị nàng nuôi dưỡng thay đổi, hiện tại cái gì cũng có thể ăn." Tống Thanh Từ ôn nhu cười cười, thấy Diệp Xu còn chưa ăn liền múc một thìa đưa tới bên miệng đối phương, muốn đút cho nàng.
Thấy vậy Diệp Xu vừa mở miệng vừa cười. Đúng lúc này Triệu Lăng báo cáo rằng An phu nhân đã ở đây.
Diệp Xu ngay lập tức nuốt miếng đậu phụ trong miệng, yêu cầu Tống Thanh Từ đút cho nàng thêm một miếng nữa.
Trong mắt Tống Thanh Từ lộ ra ý cười nồng đậm, ngoan ngoãn múc một thìa nữa đưa tới bên miệng Diệp Xu. Diệp Xu dùng tay chống trên chân của Tống Thanh Từ, nghiêng người về phía trước, ngậm chiếc thìa vào miệng, sau đó nheo mắt và mỉm cười với hắn.
Khi An Như Yên đi vào, môi của Diệp Xu vừa rời khỏi thìa, còn nàng đang nuốt thứ gì đó trong miệng với một nụ cười hài lòng.
Nhìn thấy một màn này, An Như Yên nhất thời kích động sửng sốt, nội tạng tức giận run lên. Điều này không phải là điều khó chịu nhất, mà việc dù nàng ta đã vào trong phòng thì hai người kia cũng không hề tỏ ra có ý định kiềm chế bản thân mặc dù đã biết sự tồn tại của nàng ta ở đây.
Trùng hợp là Tống Thanh Từ chủ động làm như vậy, nếu như nàng dạy Diệp Xu không biết đối nhân xử thế, chẳng khác nào đang mắng Tống Thanh Từ.
An Như Yên chỉ có thể nín thở cố ý ho khan, một lần nữa nhắc nhở bọn họ rằng nàng ta đã ở đây.
Biểu cảm của Tống Thanh Từ vẫn như cũ, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Diệp Xu, mà chỉ có nàng quay sang nhìn An Như Yên.
"Nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào dùng lời nói đắc tội ta. Hôm qua ta nhất thời xúc động, cho nên nói nặng lời. Nhưng ngươi phải biết, ta thật sự hy vọng ngươi bình an. Tình cảm sâu đậm đã là chuyện tốt, có con lại càng vui mừng hơn. Các trưởng lão của Thăng Dương Cung đã sớm hy vọng cung chủ trở lại nhưng vẫn chưa đạt được nguyện vọng, bây giờ tin tức truyền về, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng. "
An Như Yên lấy ra một chiếc hộp gấm và đưa cho Diệp Xu.
"Ta vội vàng tới đây, không mang theo lễ vật gì nên đưa cái này cho Diệp cô nương, hi vọng Diệp cô nương không chán ghét."
Bạn cần đăng nhập để bình luận