Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 53: Chương 53

Diệp Xu quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thanh Từ mặc một bộ gấm màu đen, đang lặng lẽ tựa vào cạnh cửa nhìn mình. Hắn im hơi lặng tiếng, chẳng khác nào một con báo đen đang lẳng lặng ẩn núp trong cây cối chờ đợi con mồi đưa tới cửa.
Diệp Xu nhanh chóng nhếch khóe miệng ở hai bên lên, cười hì hì với Tống Thanh Từ.
“Sao công tử lại ở đây?”
“Sau khi trò chuyện với Hồ đại hiệp xong, cô nương đã không ở đó nữa.” Tống Thanh Từ xách rổ măng bên chân lên, thong thả bước đến trước mặt Diệp Xu: “Đi thôi.”
Tống Thanh Từ lại có thể quay về đường cũ để tìm nàng, hắn lại có thể nghĩ đến nàng sẽ chờ hắn ở chỗ cũ.
Diệp Xu lập tức giành lấy cái rổ trong tay Tống Thanh từ, tỏ vẻ hăng hái nói: “Để ta xách là được rồi.”
“Không sao đâu.” Tống Thanh Từ không buông tay.
“Vẫn để ta xách đi, công tử là đại ―” Diệp Xu lập tức nuốt hai chữ “ma đầu” sắp nói ra về trong bụng: “Đại thư sinh! Sao có thể làm loại việc này chứ, tay công tử chỉ dùng để cầm bút viết chữ thôi!”
Diệp Xu kiên quyết giành lấy rổ về. Tống Thanh Từ thấy nàng kiên trì như vậy thì cũng buông tay ra.
Hai người đi về phía chỗ ở của Diệp Xu.
Diệp Xu: “Một mình công tử đến ở lại trong tự sao? Bên cạnh không có thư đồng hay đầy tớ giúp đỡ sao?”
“Có một người, lười, không thường bầu bạn ở bên cạnh ta.” Tống Thanh Từ đáp lại một cách qua loa.
Triệu Lăng vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối, lúc nào cũng ho khụ khụ đi theo bên cạnh Cung chủ nhà mình: “...”
Diệp Xu quay lại viện, thấy nồi đất cứ như vậy đặt trên bếp lò mà không ai trông coi, nàng vội vàng ném cái rổ đi, chạy đi mở cái vung nồi ra, mùi thơm ngào ngạt lập tức xông vào mũi, ngay cả bản thân Diệp Xu ngửi thấy cũng thèm ăn đến chảy nước miếng.
Đây là hương vị gì đây? Đây là mùi thịt chết tiệt chứ đâu! Lâu lắm rồi nàng chưa ăn mặn nên rất muốn ăn.
Diệp Xu dùng muôi gỗ khuấy hai vòng trong nồi đất, chỉ thấy bao tử heo thái hạt lựu và cháo gạo màu trắng ngà xoay tròn vần vũ cùng một chỗ, gần như hợp thành một thể, khiến đám sâu tham ăn trong bụng nàng cũng bắt đầu tạo phản.
“Cũng may cũng may, chưa khô nồi.” Diệp Xu ngăn chặn tinh thần tham ăn nóng nảy trong bụng, vui mừng cảm khái một tiếng. Đám người Trang Phi lập tức đến bồi tội, Diệp Xu đương nhiên hiểu vừa rồi bọn họ là vì lo lắng bảo vệ cho chính mình mới có thể ném nồi cháo này ở đây, cho nên nàng xua tay đuổi bọn họ đi, sau đó lấy cái ghế cho Tống Thanh Từ ngồi.
“Nếu không thì sau này công tử đến chỗ này của ta ăn cơm đi, bây giờ bên ngoài loạn như vậy, đồ ăn ở Trai đường rất khó bảo đảm sẽ không bị người khác hạ độc.” Diệp Xu chớp chớp đôi mắt trong suốt của nàng, mong ngóng nhìn Tống Thanh Từ: “Pháp Hoa tự rất không an toàn, công tử không biết võ công, bản thân lại gầy yếu. Bên cạnh còn không có một người tri kỷ chiếu cố, đúng là khiến người ta lo lắng, chi bằng để ta chăm sóc cho công tử nhé?”
Diệp Xu suy nghĩ cẩn thận rồi, nếu đại ma đầu còn muốn qua lại với nàng thì nàng cũng chẳng có quyền từ chối, chi bằng biến bị động thành chủ động, dứt khoát lấy lòng hắn, tốt nhất có thể hầu hạ cho hắn thoải mái. Đại ma đầu vui vẻ, chắc chắn sẽ có lợi không hại đối với bản thân, chẳng hạn như lợi ích trực tiếp nhất chính là đêm nay nàng có cháo bao tử heo để ăn.
Trước đây, Thạch Thiên Cơ năm lần bảy lượt đến giành cơm, còn cực kỳ nhấn mạnh rằng phải ăn ba bữa bảo dưỡng dạ dày, Diệp Xu đã sớm hiểu rõ hắn ta xin cơm là vì Tống Thanh Từ.
Cho nên, bây giờ nàng chỉ cần giữ đại ma đầu ăn cơm ở chỗ này của nàng, Thạch Thiên Cơ bên kia nhất định cũng không dám lấy nồi cháo bao tử heo này. Vậy nếu Tống Thanh Từ ăn cơm ở đây, với hình tượng nhân vật thư sinh tốt có lễ phép, có giáo dưỡng của hắn sẽ không biết xấu hổ mà ăn một mình sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận