Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 532: Chương 532

Diệp Xu tiếp tục che mặt: "Biết là biết nhưng thực sự làm nó thì là một vấn đề khác. Ta là một người có lý tưởng lớn, nhưng lại là một người hèn trong hành động."
"Thật may là ta cái nào cũng lớn."
Đại ma đầu quả nhiên vứt bỏ sự khiêm tốn của thư sinh, không biết xấu hổ mà khoe khoang.
Vấn đề là càng nghĩ về câu này, nó càng trở nên hấp dẫn, có ý tứ và trở nên "màu mè".
Diệp Xu đã định vung tay đầu hàng, cam chịu số phận, nàng thực sự không thể đánh bại đại ma đầu này. Hắn có thể nói mà không bị kích thích đến đỏ mặt tim đập, huyết áp tăng vọt, đầu choáng váng.
Diệp Xu cố ý ngáp, lần đầu tiên Tống Thanh Từ không thấy, lại ngáp một cái, hắn đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn trời. Diệp Xu kiễng chân, để Tống Thanh Từ đối mặt với mình và ngáp hai lần trước mắt hắn.
Chàng hiểu không, tiểu tiên nữ của chàng sắp đi ngủ, không muốn thức khuya luyện trường sinh bất tử.
"Buồn ngủ?"
"Ừ." Diệp Xu lập tức đồng ý, coi như trí thông minh của chàng trở về rồi!
"Để ta đưa nàng trở về." Tống Thanh Từ nắm lấy tay Diệp Xu, tiễn nàng ra cửa sau, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách, đưa cho đối phương.
Bởi vì đêm tối, Diệp Xu không chú ý đó là loại sách gì. Sau khi nàng tùy tiện nhận lấy đã nghe thấy Tống Thanh Từ nói xem xong chọn được thì nói với hắn.
Diệp Xu nghi ngờ vào phòng, hạ lệnh Trang Phi mang đèn dầu tới.
Diệp Xu cởi áo choàng ra, treo vào tủ, ngồi vào bàn, cùng Trang Phi đọc sách bên ngọn đèn dầu.
Khi Diệp Xu lật trang đầu tiên…
"Ôi chúa ơi!"
Trang Phi phản ứng quá kích động, lỡ vung tay làm chiếc đèn dầu rơi xuống đất. Nàng ấy vội vàng thu dọn đồ và mang một cái mới tới.
Lúc này trên mặt Trang Phi còn đỏ bừng, hiển nhiên là bị hình ảnh trong sách kích thích.
Diệp Xu đã đóng cuốn sách ngay khi Trang Phi hét lên vừa rồi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Lật cuốn sách lại, nàng nhìn thấy trang bìa, trên đó có ghi "Xuân Cung Đồ". Hóa ra vừa nãy nàng đã bắt đầu lật từ mặt sau của cuốn sách.
Trang Phi vươn cổ nghiêng người lần nữa, mặc dù bị cảnh tượng đột nhiên nhìn thấy làm cho sợ hãi, nhưng nghĩ lại cũng khá kích động, nàng ấy có chút tò mò muốn xem hết.
"Sao Tống công tử lại có thể tặng thứ tục tĩu như vậy cho một cô gái?" Nàng ấy còn muốn bày tỏ sự ghê tởm và khinh thường đối phương!
Đến bây giờ Diệp Xu mới hiểu ý của Tống Thanh Từ khi "chọn cái nào" trước khi rời đi. Diệp Xu chống cằm, ngây người ra nhìn một lúc, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần sau khi Trang Phi gọi nhiều lần.
"Cô nương đang nghĩ gì vậy?"
Diệp Xu hai tay che mặt, không để Trang Phi phát hiện mình đang đỏ mặt.
"Ừ, tại sao chàng lại tục tĩu như vậy? Lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta còn tưởng rằng đó thật sự là một thư sinh thanh liêm, ta thực sự mù quáng, ta đã yêu chàng rồi." Diệp Xu tiếc nuối thở dài, sau đó chuyển ánh mắt, cố ý hỏi Trang Phi: "Ngươi cảm thấy ta đổi ý đã quá muộn chưa?"
"Đã muộn rồi!" Trang Phi kinh hãi đáp.
Nàng ấy lập tức lo lắng nhìn xung quanh, đi đến cửa sổ và cửa ra vào để đảm bảo rằng không có ai đang nghe lén cuộc nói chuyện của họ, sau đó chạy lại chỗ Diệp Xu, cầu xin nàng đừng nói những điều như vậy trong tương lai.
"Tại sao?" Diệp Xu hỏi.
"Tống tiên sinh đối với cô nương tốt như vậy, nếu cô nương không biết quý trọng, đắc tội với người ta vậy thì chúng ta sẽ không có quả ngọt để ăn." Trang Phi lo lắng dậm chân, nhắc nhở Diệp Xu, nam nhân ở cạnh nàng không phải Tống thư sinh, mà là Tống cung chủ, đại ma đầu của võ lâm, là Thăng Dương cung cung chủ!
"Không phải ngươi nói chàng tặng chúng ta quyển sách hạ lưu sao?" Diệp Xu giơ quyển sách trong tay lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trang Phi.
"Không, không, không, không tục tĩu, hay lắm! Thuộc hạ, sai rồi. Loại sách như này sao có thể tục tĩu chứ, nếu không có chuyện này, chúng ta từ đâu tới đây? Người ta phải trải qua những chuyện như vậy cho nên điều này không những không khiếm nhã mà còn rất thiêng liêng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận