Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 536: Chương 536

Người của Phái Hoa Sơn bọn họ cũng có rất nhiều, tính cả Vạn Hoa sơn trang, thì nhân số chừng mấy trăm. Hơn nữa Lăng Vân bảo chủ yếu là tay sai, cao thủ chân chính không có mấy người. Cái gọi là bắt giặc trước bắt vua, nếu thật sự đánh thì bọn họ có phần thắng lớn hơn. Chỉ cần bắt Diệp Hổ và thị vệ bên cạnh lão ta là mọi chuyện có thể chấm dứt.
“Có chuẩn bị thì sao chứ, ngươi thật sự cho rằng Lăng Vân bảo nho nhỏ của ngươi có thể làm gì bọn ta? Năm đó ngươi nhảy xuống vách núi không thể tan xương nát thịt, như vậy thật đáng tiếc, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi như ý nguyện.” Lý Lập Minh chỉ kiếm vào Diệp Hổ.
“Ha ha ha... Các ngươi nên trông mong ta chết, nếu không chuyện xấu năm đó của các ngươi sẽ không che đậy được. À, không đúng, đã không che đậy được nữa rồi, khắp thiên hạ mọi người đều biết Lục Chí Viễn chính là súc sinh.”
Các đệ tử phái Hoa Sơn có mặt ở đây xôn xao, gần đây bọn họ ít nhiều gì cũng đã nghe được tin đồn bên ngoài. Bọn họ vốn chỉ dám âm thầm thảo luận sau lưng, nhưng bây giờ đã rõ ràng, bọn họ cũng công khai biểu đạt ý kiến của mình.
“Đừng nghe lão ta nói nhảm!”
Lý Lập Minh hét lên, quay đầu chỉ vào Diệp Hổ, giải thích với mọi người.
“Người này chính là Dương Phổ, năm đó là đồng môn của ta và chưởng môn. Chưởng môn cũng không biết lão ta có quan hệ bất chính với Liễu Yên Yên, sau đó Liễu Yên Yên muốn mưu danh cầu lợi, quyến rũ chưởng môn cưới nàng ta. Mà lão ta chính là Dương Phổ không phân biệt tốt xấu, vào ngày đại hôn muốn ám sát chưởng môn. Bọn ta vì lợi ích của môn phái, vốn định đuổi lão ta đi, nhưng không ngờ khi ép lão ta đến Tru Quỷ Nhai, thì lão ta lại tự mình nhảy xuống vách đá tự sát.
Liễu Yên Yên tự cảm thấy xấu hổ không nói nên lời khi đối mặt với chưởng môn, sau đó vì sợ ta mà tự sát. Chuyện gièm pha này đương nhiên không nên tuyên dương, nhưng không ngờ gần đây có người lợi dụng chuyện năm đó trên giang hồ lan truyền tin đồn, nói chưởng môn hại đôi cẩu nam nữ bọn họ, hoàn toàn là bịa đặt! Các ngươi nên biết mấy năm nay chưởng môn vì mọi người vì giang hồ mà làm bao nhiêu chuyện hiệp nghĩa!”
Sau khi các đệ tử phái Hoa Sơn nghe được những lời này, đều gật đầu tán thành cách nói của Lý Lập Minh.
Lý Lập Minh đắc ý cười, quay đầu tranh công nhìn về phía Lục Chí Viễn.
Lục Chí Viễn dùng ánh mắt khẳng định nhìn về phía Lý Lập Minh, Diệp Hổ đột nhiên đến gần bên cạnh Lý Lập Minh, chiếc nhẫn trên tay lão ta bỗng nhiên đâm ra một mũi nhọn, lão ta trở tay cắm vào cổ Lý Lập Minh.
Lục Chí Viễn kinh ngạc hét lên, sau đó ngay lập tức vung kiếm xông về phía Diệp Hổ.
Diệp Hổ vung nhẹ tay, cắt miệng vết thương trên cổ Lý Lập Minh lớn hơn, sau đó lão ta lập tức nhanh chóng thu tay lui về phía sau. Máu tươi tức thì bắn ra, hình như cao mười trượng, vừa lúc bắn lên mặt Lục Chí Viễn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc này Lý Lập Minh mới cảm giác được cổ đau xót, khi lấy tay che lại thì ông ta cảm nhận được máu nóng không ngừng chảy ra, lúc đó ông ta mới ý thức được mình bị cắt cổ, sắp chết.
Trước khi Lý Lập Minh ngã xuống đất Lục Chí Viễn đã đỡ lấy cơ thể ông ta, ông ta mấp máy đôi môi đã mất đi huyết sắc, khóe mắt rơi lệ. Lúc nhìn Lục Chí Viễn, ông ta cố gắng nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không phát ra được âm thanh, nhắm mắt lại và chết.
Lục Chí Viễn đỏ mắt, nước mắt đọng lại trong mắt. Ông ta đứng lên nắm chặt kiếm, đẩy đệ tử phái Hoa Sơn bên cạnh đang bảo vệ ông ta ra, phẫn nộ đi về phía Diệp Hổ.
Đệ tử phái Hoa Sơn cũng lần lượt giơ kiếm, cùng chung mối thù, chuẩn bị cùng nhau xông lên.
“Ông ta nói dối quá nhiều, rất ồn ào.”
Diệp Hổ cười nhìn những người không hề sợ đang hùng hổ hãi chạy về phía mình. Lão ta ngửa đầu nhìn mặt trời trên trời, ý cười trong mắt càng sâu hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận