Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 540: Chương 540

“Ngươi quả nhiên là người của Thăng Dương cung.” Diệp Hổ nhìn về phía Tống Thanh Từ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tống Thanh Từ.
Lúc này cho dù ngốc đến đâu thì tất cả mọi người đều hiểu được ý trong lời nói của Diệp Hổ, thật sự nhìn không ra, một thư sinh văn nhược như vậy mà lại đến từ Thăng Dương cung? Hắn là ai? Hắn làm gì ở Thăng Dương cung? Nói thật ra, nhìn hắn như một người không mưu cầu danh lợi, cho nên mọi người cảm thấy hắn giống như làm công việc ở phòng thu chi.
Diệp Xu không nghĩ tới mình sử dụng kiếm pháp Cửu Linh lại bại lộ hoàn toàn như vậy, thậm chí thiếu chút nữa đã để lộ thân phận cung chủ của Tống Thanh Từ ra ngoài.
“Đừng giết người nữa!” Nàng vội vàng lớn tiếng hô với Diệp Hổ, dời đi sự chú ý của mọi người.
“Đừng xen vào việc của người khác.” Diệp Hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Xu: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi và hắn, ta chưa từng thất hứa với ngươi, nói không động đến các ngươi thì sẽ không động đến, cho nên hãy đi ngay lập tức.”
“Xin lỗi, ta là chó, chuyên chõ mõm vào chuyện của người khác.” Diệp Xu không thể trơ mắt nhìn Diệp Hổ giết nhiều người như vậy, trong bọn họ có vài người mặc dù đáng ghét, nhưng tội không đến mức phải chết.
“Diệp Xu…” Lục Mặc hô một tiếng, hắn ta ôm ngực nhịn đau: “Xin ngươi hãy cứu muội muội ta.”
Dứt lời, Lục Mặc phun ra một ngụm máu.
“Đại ca!” Lục Sơ Linh đỡ Lục Mặc, sợ tới mức khóc lên.
Diệp Xu quay đầu nhìn thoáng qua: “Đừng quên ngươi là tiểu đệ của ta, ta sẽ không để ngươi chết đâu, cho nên ngươi không được chết. Khống chế tốt cảm xúc của mình đi, ta biết chết nhiều người như vậy khó mà không giận, nhưng càng như vậy thì ngươi càng không nên trúng kế, nhắm mắt lại điều chỉnh hơi thở đi.”
Lục Mặc lau máu trên miệng, gật đầu, được Lục Sơ Linh và Lục Chí Viễn dìu, nhắm mắt lại ngồi thiền tại chỗ.
“Tiểu đệ?” Diệp Hổ hừ cười. “Hiện tại ngươi rất có tiền đồ, không chỉ có người của Thăng Dương cung làm chỗ dựa vững chắc, mà còn có đại sư huynh phái Hoa Sơn làm tiểu đệ của ngươi, ngươi còn chuyện gì làm ta kinh ngạc nữa không?”
“Nhiều lắm, không thể nói được. Nhưng bây giờ ta muốn khuyên ngươi thu tay lại, nói vậy ta nghĩ người sẽ kinh ngạc.”
Diệp Xu đánh giá tình huống hiện tại, nàng, Triệu Lăng, Thăng Dương cung và những ám vệ đó đối phó với Diệp Hổ là đủ rồi. Chỉ cần bắt được “Vua” là lão ta thì những thứ khác đều dễ nói.
Diệp Hổ cười một tiếng, nhướng mày nhìn Diệp Xu: “Đúng là rất kinh ngạc, nhưng cũng không có tác dụng gì, cho dù có người của Thăng Dương cung làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi thì các ngươi không ngăn được ta.”
Diệp Hổ liếc nhìn Tống Thanh Từ, vỗ tay, sai người đưa Lâm Nhược Lan bị trói ra ngoài. Lâm Nhược Lan bị bịt miệng, một khắc khi thấy mọi người thì kích động giãy dụa hai cái.
Lâm Phong vốn vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng một khắc khi nhìn thấy Lâm Nhược Lan thì ông ấy lập tức trở nên kích động, Công Tôn Chỉ ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở ông ấy không được tức giận. Lâm Phong cố gắng để khống chế cảm xúc của mình, nhưng nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống.
“Diệp Hổ, ngươi thả nàng ra!”
“Nếu Lâm thần y đã chịu ra tay giúp nữ nhi bảo bối của ta, thì hiển nhiên giao tình của các ngươi rất sâu. Chuyện hôm nay, nếu bọn họ không nhúng tay vào thì ta sẽ giữ lại mạng của nàng ta, còn nếu nhúng tay vào, thì ta cũng chỉ có thể để cho nữ nhi của ngươi chết. À đúng rồi, lỡ như có ám vệ đánh lén, ta đã hạ Hồng Tuyến Khiên ở trên người nữ nhi của ngươi.”
Diệp Hổ thô bạo kéo cổ tay Lâm Nhược Lan lên, để lộ ra sợi chỉ đỏ cho bọn họ xem.
“Chỉ ta mới có thuốc giải.”
Lúc trước vì để chạy trốn mà Diệp Xu đã lợi dụng “Hồng Tuyến Khiên” để uy hiếp Đường Vũ và Bát Độc Quái, giúp nàng chạy trốn. Bậy giờ bị Diệp Hổ lợi dụng lại, lão ta chắc chắn là đang cố ý trả thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận