Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 542: Chương 542

Mắt Diệp Hổ càng đỏ hơn, lão ta đã mất đi lý trí dưới cơn thịnh nộ, bây giờ Diệp Xu dám mắng lão ta không bằng Lục Chí Viễn.
Diệp Hổ cực kỳ tức giận, lão ta vung kiếm chém về phía Diệp Xu.
----------
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ánh mắt Diệp Hổ sắc bén chất vấn Tống Thanh Từ.
Mặc dù lão ta đoán được Tống Thanh Từ đến từ Thăng Dương cung, nhưng không biết rốt cuộc hắn là nhân vật như thế nào trong Thăng Dương cung. Thăng Dương cung quá thần bí, cho dù Bách Hiểu Đường dò thám khắp thiên hạ, thì cũng không thể nghe được quá nhiều tin tức về Thăng Dương cung. Ngoài trừ một hai sự kiện lớn sau một hai năm ra thì hầu như không có dấu vết gì của bọn họ cả.
“Sao không thử xem.” Tống Thanh Từ tay cầm quạt đẩy nhẹ về phía trước.
Diệp Hổ cảm thấy có một lực lượng khổng lồ đang áp sát mình, dường như người ngăn kiếm của lão ta không phải là chiếc quạt ngọc dễ vỡ, mà là cọc sắt nặng hơn ngàn cân, hơn nữa nó đang đè xuống với sức mạnh như Thái Sơn đè đầu.
Thật sự là một nội lực thâm hậu!
Sắc mặt Diệp Hổ lập tức thay đổi.
Con ngươi của lão ta vừa động, thì đột nhiên lão ta ý thức được mình rất có khả năng đã trúng kế của nữ nhi thông minh của lão ta. Diệp Hổ nhanh chóng tỉnh táo lại, lui một bước thu tay lại.
“Có thể tuân thủ lời hứa không?”
Tống Thanh Từ nhíu mày, thu hồi quạt ngọc: “Đương nhiên.”
Diệp Hổ hàm ý thâm sâu liếc nhìn Diệp Xu, đương nhiên lão ta sẽ tính toán với những lời lỗ mãng và tính kế vừa rồi của Diệp Xu. Nhưng Diệp Hổ biết rõ hiện tại chuyện phải tính toán không phải chuyện này, nha đầu này đào tẩu và sự xúc phạm hôm nay của nàng, lão ta nhất định sẽ trả lại vào một ngày nào đó.
Diệp Hổ lại vung kiếm đi về phía Lục Mặc và Lục Sơ Linh. Hai tay hai người đã dính đầy máu của Lục Chí Viễn, bọn họ căm hận trừng mắt nhìn Diệp Hổ.
Diệp Hổ hứng thú đánh giá dung mạo của hai huynh muội này, cả hai đều rất tuấn tú. Lục Chí Viễn lại rất có phúc khí, có con cái xinh đẹp như vậy.
Nụ cười trên khóe miệng Diệp Hổ càng trở nên khát máu: “Không cần sợ, chém một đao xuống thì chỉ đau đớn một lát. Hai ngày sau, tổ phụ và mẫu thân của các ngươi sẽ đi cùng các ngươi, gia đình của các ngươi có thể được đoàn tụ dưới đất, mỗi ngày đều được ăn bữa cơm đoàn viên, rất vui vẻ và rất tốt.”
Lục Mặc và Lục Sơ Linh nghiến răng ken két, thề chết cũng phải liều mạng với Diệp Hổ đến cùng.
Tống Thanh Từ nghiêng đầu nhìn về phía rừng trúc phía sau, đầu ngón tay đột nhiên gãi vào lòng bàn tay Diệp Xu.
Diệp Xu vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào Diệp Hổ, sau khi nàng cảm nhận được ám chỉ của Tống Thanh Từ, thì nàng lập tức hét lên với Diệp Hổ: “Cha...”
Diệp Hổ chợt nghe Diệp Xu gọi mình là “cha” thì đề phòng híp mắt nhìn nàng.
Những người còn lại ở đây nghe vậy thì có biểu cảm khác nhau, bọn họ có chút hoang mang suy đoán không biết rốt cuộc hiện tai quan hệ của Diệp Xu và Diệp Hổ được tính là quan hệ gì. Nói là đồng bọn, nhưng Diệp Xu lại ra tay giúp Lục Mặc. Nói là kẻ địch, nhưng nàng lại gọi Diệp Hổ là cha.
“Ta có một chuyện nữa!” Diệp Xu nói với Diệp Hổ.
Diệp Hổ im lặng nhìn Diệp Xu, chờ nàng chủ động nói tiếp. Nhưng Diệp Xu lại không nói gì, dáng vẻ hy vọng chờ lão ta đáp lại nàng mới nói.
“Nói.” Diệp Hổ không kiên nhẫn lên tiếng.
“Vừa rồi người nói muốn thành toàn cho bọn ta, là đồng ý cho ta và Thanh Từ ở bên nhau sao?” Diệp Xu chớp chớp mắt, nhìn như hơi xúc động.
“Chuyện này để sau lại nói.” Diệp Hổ quay đầu lại muốn tiếp tục làm chính sự giết người.
“Nói một nửa thì trong lòng không chịu được, có thể trả lời ta trước rồi mới giết bọn họ được không?” Diệp Xu tiếp tục quấy rối hỏi.
Diệp Hổ hít sâu một hơi, lão ta biết Diệp Xu đang giở trò gì, nàng vẫn đang mơ mộng hão huyền rằng chỉ cần không ngừng quấy rầy để chọc giận lão ta chủ động động thủ, là có thể phá hủy lời hứa đã ước định giữa bọn họ, để Tống Thanh Từ có thể nhúng tay vào cứu huynh muội Lục Mặc. Mơ đẹp đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận