Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 543: Chương 543

“Không thể.” Diệp Hổ từ chối Diệp Xu.
“Người chỉ cần trả lời hai chữ “đồng ý” thôi, dễ như vậy mà người lại không chịu nói, còn nói nhiều chuyện khác như vậy. Có phải người đang lừa bọn ta không muốn đồng ý cho bọn ta ở bên nhau đúng không? Nhưng lúc trước người đã chủ động nói sẽ thành toàn cho bọn ta, chỉ cần bọn ta không nhúng tay vào chuyện của người.” Diệp Xu không chịu buông tha cho Diệp Hổ mà tiếp tục “giảng đạo lý”. viptruyenfull.com - ebook truyện giá rẻ
“Được, ta đồng ý. Đừng làm phiền ta nữa!”
Diệp Hổ lại không tức giận như mong muốn của Diệp Xu. Sau khi lão ta kiên nhẫn trả lời nàng xong, thì không chút do dự nữa mà quyết định giết nhanh thắng nhanh trực tiếp ra tay với huynh muội Lục Mặc.
Thí Ảnh dẫn dắt người của Lăng Vân Bảo, cũng cùng nhau xông lên, muốn tiến hành tàn sát gần hai trăm đệ tử phái Hoa Sơn ở đây.
“Đánh tới rồi! Có người đánh tới rồi!” Ở sâu trong rừng truyền đến tiếng la hét dồn dập.
“A...”
Lúc này mới lờ mờ nhìn thấy kẻ la hét đang muốn chạy về phía này, sau khi kêu lên một tiếng đau đớn, thì bóng người ngã xuống.
Vút! Vút! Vút...
Rất nhiều mũi tên bắn tới, người của Lăng Vân Bảo đang đứng ở bên ngoài đều bị bắn trúng và ngã xuống đất.
Mọi người lập tức lui về phía sau, tránh né phòng ngự.
Sở Nguyệt mặc hồng y dẫn theo một đám nhân mã của Hồng Liên giáo chạy ra từ trong rừng, nàng ta vung roi trong tay, thấy một đám đệ tử phái Hoa Sơn đang nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn về phía đám nhân mã của Lăng Vân Bảo, sau khi ánh mắt nhìn đến Diệp Hổ, thì nàng ta lại quét mắt về phía đám người Diệp Xu, sau đó lại quay lại trên người Diệp Hổ.
Sở Nguyệt mở to hai mắt, sau khi tỉ mỉ đánh giá phong thái của Diệp Hổ một phen, thì quay đầu kinh ngạc hỏi Diệp Xu: “Trời ơi, đó là cha ngươi?”
“Dưỡng phụ.” Diệp Xu đáp lại.
“Vậy cũng quá đẹp rồi. Diệp Xu, tám đời trước ngươi phải vất vả bao nhiêu mới có thể tu được phúc phận lớn như vậy, ở đời này có bao nhiêu mỹ nam ở bên cạnh, ngay cả phụ thân cũng đẹp như vậy! Nếu ta có một người cha như vậy, thì mỗi ngày ta sẽ không ra ngoài mà chỉ ở nhà!” Trong giọng Sở Nguyệt đầy ghen tị.
Diệp Xu dựa vào Tống Thanh từ bên cạnh, nói với Sở Nguyệt: “Nhường cho ngươi, ta chỉ cần hắn.”
Tống Thanh Từ nghe vậy rũ mắt cười nhìn Diệp Xu, ánh mắt vô cùng cưng chiều, hoàn toàn không còn sự trống rỗng lạnh lùng mà một khắc trước hắn còn đang biểu hiện ra.
Chua, quá chua! Bây giờ đã là lúc nào rồi mà bọn họ còn thể hiện tình cảm!
Sở Nguyệt không muốn nói chuyện với hai người này một chút nào, cũng không muốn nhìn hai người bọn họ. Nàng ta tiếp tục cười tủm tỉm đánh giá Diệp Hổ, hỏi lão ta có hứng thú thu thêm một nữ nhi không.
“Ngươi xem nàng cũng không cần ngươi, hay là ngươi cân nhắc đổi một dưỡng nữ thử xem? Ta cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu, con người cũng rất đẹp, điều quan trọng là ta sẽ không nghe lời giống nàng, không vong ân phụ nghĩa, ta rất ngoan!”
Diệp Hổ biết tính tình của Sở Nguyệt như thế nào, lão ta lười phản ứng lời nói của nàng ta.
Người của Hồng Liên giáo đột nhiên xuất hiện, làm cho Diệp Hổ cuối cùng cũng nhận ta mục đích thật sự của việc kéo dài thời gian của Diệp Xu vừa rồi, rốt cục thì lão ta vẫn trúng kế của nha đầu này. Nhưng Lăng Vân Bảo gần đây không có bất kỳ ân oán nào với Hồng Liên giáo, Diệp Hổ nghĩ không ra tại sao một tà phái chỉ có lợi như Hồng Liên giáo lại sẵn lòng ra tay giúp phái Hoa Sơn.
“Tất nhiên là vì tân giáo chủ đáng yêu của chúng ta. Giáo chủ chỉ chỗ nào thì bọn ta đánh chỗ đó, lão nhân gia hắn muốn chúng ta bảo vệ phái Hoa Sơn, thì chúng ta chỉ có thể bất đắc dĩ nghe lệnh.” Sở Nguyệt rất sảng khoái giải thích nghi ngờ cho Diệp Hổ, không còn cách nào khác, ai bảo lão ta có dáng vẻ tuấn mĩ như vậy chứ. Sở Nguyệt cười hỏi lại Diệp Hổ một lần nữa, rốt cuộc có ý định nhận nuôi thêm một nữ nhi nữa không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận