Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 547: Chương 547

Tất cả đệ tử phái Hoa Sơn đều xấu hổ không thôi, vội vàng dập đầu, tỏ vẻ thụ giáo. Sau tất cả thì họ vẫn dập đầu.
Diệp Xu gọi Lục Mặc đến, hỏi hắn ta thế nào rồi.
Lục Mặc biết Diệp Xu quan tâm đến cái chết của cha mình, hắn ta im lặng cúi đầu, nắm chặt tay: “Sơ Linh vẫn đang khóc trong phòng, ta định ngày mai mang thi thể của ông ấy về Hoa Sơn an táng.”
“Chỉ sợ là không về được, Diệp Hổ sẽ không chịu để yên đâu.” Phong Lễ Hòa vội vàng ngăn cản nói. Hôm nay khi Diệp Hổ rời đi, hắn ta thấy rõ biểu cảm không cam lòng của lão ta.
Vì thế Lục Mặc nghe Phong Lễ Hòa khuyên, cứ chờ xem đã.
Lâm Phong dẫn người đi kiểm tra nguồn nước trong phòng bếp, đã xác định nơi bị hạ độc là cái giếng gần phòng bếp lớn, tạm thời niêm phong không sử dụng, sử dụng giếng nước trong viện của Diệp Xu trước.
Hôm nay lăn qua lăn lại, tất cả mọi người đã thấm mệt cho nên đều tản về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức. Diệp Xu cảm thấy thời điểm này tất cả mọi người không ăn nổi cơm, nhưng cũng không thể đều đói bụng, nếu cảm xúc dâng trào càng không ngủ được. Lỡ như lát nữa Diệp Hổ thật sự muốn tập kích lần nữa, thì chẳng phải sẽ không đủ sức sao.
Diệp Xu định làm chút bánh trôi cho mọi người làm bữa khuya. Dùng vừng đen, sơn tra, đậu phộng, trái cây, mứt, tương lê chua trộn với mỡ, đường và một số thứ khác, để làm sáu loại nhân bánh trôi, sau khi gói và nấu một nồi lớn thì chia cho mỗi người một phần. Đêm nay khi nhớ lại cái chết của cố nhân, lúc lòng bi thương, ăn một viên bánh trôi ngọt ngào nóng hổi, thì cảm xúc cũng có thể được xoa dịu một chút.
Diệp Xu cố ý bưng một chén cho Tống Thanh Từ, tổng cộng sáu viên, mỗi viên một loại nhân, bánh trôi được nấu đến trắng trẻo mập mạp, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta có cảm giác rất thèm ăn.
Sau khi Tống Thanh Từ múc một viên, thì Diệp Xu lập tức để bảo hắn đoán xem là nhân gì.
“Đoán sai thì chàng phải trả lời câu hỏi của ta một cách trung thực không được trốn tránh.”
“Nếu đúng thì sao?” Tống Thanh Từ hỏi.
“Thì chàng ra yêu cầu.” Diệp Xu hào phóng nói.
“Nàng nhất định phải dụng tâm nghiêm túc chân thành hôn ta một cái.” Tống Thanh Từ dùng câu thức vừa rồi Diệp Xu hỏi hắn, đáp lại Diệp Xu.
“Được! Thỏa thuận!” Diệp Xu dứt khoát đồng ý. Nàng vội vàng bảo Tống Thanh Từ đoán nhân đầu tiên, xác suất nàng thắng rất lớn.
“Sơn tra.” Tống Thanh Từ đoán xong cắn một miếng, nhân màu đỏ chảy ra.
Diệp Xu kinh ngạc, chuẩn như vậy.
“Ghi nợ đến rồi cuối cùng nhau tính.”
Tống Thanh Từ nếm thử viên thứ hai, hắn đoán là vừng đen, cũng đúng. Lê chua là viên thứ ba, đậu phộng thứ tư, mứt thứ năm, thứ sáu không cần đoán cũng biết.
Diệp Xu: “...”
Nàng nghi ngờ Tống Thanh Từ gian lận, nhưng nàng không có bằng chứng.
Mẹ nó, nàng có nhiều nghi hoặc muốn hỏi Tống Thanh Từ như thế vậy mà một câu cũng không thể hỏi!
Sau một nén nhang, Diệp Xu vùng vẫy thoát khỏi trong lòng Tống Thanh Từ với khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển, hỏi rốt cuộc tại sao hắn lại đoán chính xác như vậy.
“May mắn.”
“Ta không tin!” Diệp Xu ngồi trên đùi Tống Thanh Từ, giả vờ bóp cổ hắn, bảo hắn nhanh chóng nói ra sự thật.
“May mắn.” Tống Thanh Từ vẫn trả lời như vậy.
“Quên đi, không xoắn xuýt chuyện này nữa, họ của Mộ Dung Dật thành họ của Hồng Liên giáo là có chuyện gì? Sao chàng không nói cho ta sớm hơn? Cứ phải tạm thời phối hợp diễn trò với chàng rất mệt mỏi!” Diệp Xu nhịn không được, thua cũng muốn hỏi.
“Sau khi ta biết được hướng đi của Lăng Vân Bảo và phái Hoa Sơn thì đã đoán được bọn họ sẽ tranh đấu. Đúng lúc Mộ Dung Dật có thể dùng, cho nên ta để hắn ta làm bên thứ ba ra tay, như thế chúng ta có thể tiết kiệm sức lực, chỉ xem náo nhiệt thôi.” Tống Thanh Từ nói với Diệp Xu, hắn dẫn Mộ Dung Dật và Phong Lễ Hòa đến Hiên Viên Lâu, sau đó lại tiết lộ tin tức cho Sở Nguyệt, thật ra là muốn Sở Nguyệt tìm được bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận