Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 55: Chương 55

Một vị nam tử trẻ tuổi lạ mặt đang cẩn thận xách theo hộp thức ăn vào cửa, sau khi hắn ta nhìn thấy Diệp Xu thì lập tức đặt hộp thức ăn vững vàng trên bệ bếp, giả vờ cao giọng quát lớn: “Hộ pháp của chúng ta nói, ngửi thấy không thơm, không ăn!”
Nam tử trẻ tuổi vừa dứt lời thì vội vàng rời đi, cũng chẳng muốn nán lại đây lâu hơn một khắc nào nữa.
Có lẽ hắn ta đang sợ đại ma đầu.
Diệp Xu nhìn thấu nhưng không nói ra, nàng dời mắt nhìn về phía Tống Thanh Từ. Hắn vẫn ngồi dửng dưng dưới tán cây như trước, còn đang nhìn chằm chằm chiếc lá rụng trong tay kia. Nàng nhớ rõ trước khi bản thân trộn rau dền, hắn đã nhìn như vậy rồi, mà giờ rau dền cũng đã trộn xong rồi, hắn vẫn cứ nhìn như vậy.
Chẳng lẽ trên chiếc lá cây kia còn có thể nở ra hoa sao?
Diệp Xu thử độ ấm của nồi đất cách một lớp khăn lau, có chút bỏng tay, thật là tốt.
Nàng lập tức bưng nồi đất đặt lên bàn của thuộc hạ rồi gọi Tống Thanh Từ ăn cơm.
Nàng vừa múc cháo bao tử heo, vừa giả vờ như không biết mà nhắc đến: “Hắn ta ghét bỏ không ăn thì chúng ta ăn. Hiếm khi có thể được ăn mặn trong tự, lần này chúng ta có lộc ăn rồi.”
Diệp Xu bưng một bát cháo gần đầy ắp đến trước mặt Tống Thanh Từ, chuyển thìa và đũa cho hắn, bảo hắn mau nếm thử xem.
Tống Thanh Từ lập tức lấy thìa múc một ngụm cháo rồi định đút vào trong miệng.
“Này, thổi thổi đã!”
Nồi đất tản nhiệt chậm, giữ nóng rất tốt, cháo vẫn còn hơi nóng. Diệp Xu nhắc nhở xong, thấy Tống Thanh Từ ngẩng đầu nhìn mình với ánh mắt bình tĩnh, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng dứt khoát nghiêng người, tự mình thổi nguội cho hắn hai lần.
“Được rồi, công tử ăn đi.”
Diệp Xu trông mong Tống Thanh Từ sẽ chán ghét mình, trái lại cô muốn xem xem lúc giáo dưỡng của hắn bị phá vỡ sẽ thể hiện ra dáng vẻ như thế nào.
Tống Thanh Từ do dự một lúc, sau đó đưa cháo vào miệng.
Sau khi vào miệng, cháo gạo đặc quánh sền sệt quấn quanh đầu lưỡi, khiến người ta lập tức cảm nhận được hương gạo đậm đà, bao tử heo thái hạt lưu xen lẫn trong đó, nhai sơ lần đầu khiến hương vị và kết cấu của cháo gạo trắng cùng thăng hoa trong khoang miệng.
Cháo ngon lành như vậy, kết hợp với một đĩa rau dền trộn cũng ngon miệng không kém, nếu như ăn thêm mấy miếng thì sẽ cảm thấy rất dễ tiêu, lại thêm hai miếng măng om dầu vào miệng, có thể bù lại hương vị đơn điệu trong miệng ngay lập tức.
Diệp Xu ăn một bát cháo bao tử heo, ăn hai miếng bánh quế hoa đã cảm thấy hài lòng thỏa dạ mà định buông đũa xuống. Lúc này, nàng để ý thấy bát cháo gần đầy ắp của Tống Thanh Từ chỉ mới vơi đi một nửa, nàng mới không tiện buông đôi đũa trong tay xuống.
Tống Thanh Từ ăn cơm không lạnh không nóng, thấy thế nào cũng giống hệt như thư sinh ốm yếu, rất không giống ma đầu hung ác tàn sát cả nhà người ta trong truyền thuyết kia. Thậm chí Diệp Xu còn nghĩ đến một vấn đề cực kỳ khiến người khác nghi ngờ, hắn không thích ăn cơm như vậy, mỗi ngày đều duy trì chế độ ăn thức ăn ít năng lượng, sẽ có sức lực đi giết người sao? Giết người chính là một việc rất tốn sức, huống hồ là giết cao thủ, còn tàn sát cả nhà người ta nữa.
Diệp Xu gắp một miếng măng om dầu lên, chậm rãi nhai, nàng vừa phối hợp với tiết tấu ăn cơm chậm chạp của đại ma đầu, vừa cực kỳ nghi ngờ rằng có phải võ công của đại ma đầu ghê gớm đúng như trong truyền thuyết hay không.
Nói thật, nàng chỉ nhìn trình độ ăn cơm này của hắn, đúng là khiến người ta không thể không hoài nghi thể lực của hắn không tốt.
Cuối cùng đại ma đầu ăn xong, đặt đũa xuống, Diệp Xu mới buông đũa.
Thấy bát không của Tống Thanh Từ, trong lòng Diệp Xu hơi an tâm, cứ như vậy nàng cũng coi như có lời giải thích về chuyện bao tử heo cho Thạch Thiên Cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận