Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 550: Chương 550

“Xem ra đã xem xong rồi.” Tống Thanh Từ hào phóng cầm thêm hai quyển từ trên thư án của hắn, đưa đến trước mặt Diệp Xu.
Diệp Xu đỏ mặt, nhưng vẫn đưa tay cầm sách lật xem, giáo dục trước hôn nhân gì đó cũng rất cần thiết, cho nên xem cũng không có gì. Không thể không nói quyển lần trước còn rất đặc sắc, nàng cảm thấy ở phương diện tư thế được vẽ rất toàn diện, cho nên Diệp Xu thật sự có chút tò mò trong hai quyển này còn có thể mở khóa thêm tư thế gì mới.
“Xem xong hết thì nhớ kỹ, đây chính là của hồi môn ta hài lòng nhất, sau khi kết hôn ta sẽ nghiệm thu từng cái một.” Tống Thanh Từ nói thêm.
Diệp Xu đột nhiên cảm thấy phỏng tay, nàng ném sách đi, mặt đỏ bừng.
“Chúng ta đã ở chung bao lâu rồi mà Xu Nhi vẫn còn thẹn thùng như vậy.” Tống Thanh Từ đưa tay sờ mặt Diệp Xu, cũng không làm khó nàng nữa.
Hắn cầm lấy sách, nắm tay Diệp Xu tự mình đưa nàng về phòng, sau khi nhìn nàng lên giường rồi nằm xuống, thì hắn đặt hai quyển sách ở đầu giường, vuốt ve trán nàng, để nàng nhắm mắt ngủ.
“Chàng không đi sao?” Diệp Xu cảm thấy loại sách này quang minh chính đại đặt ở trên giường không được tốt lắm, cho nên nàng lập tức nhét sách xuống dưới gối đầu.
Tống Thanh Từ bị hành động thẹn thùng này của Diệp Xu làm cho buồn cười, hắn vẫn sờ đầu nàng: “Nhìn nàng ngủ rồi ta sẽ đi.”
Diệp Xu lập tức nhắm mắt lại, muốn giả bộ ngủ, chờ Tống Thanh Từ đi, thì nàng có thể xem “sách”. Nhưng chờ đến khi nàng mở mắt ra thì trời đã sáng, Trang Phi bưng chậu nước tiến vào, hầu hạ Diệp Xu rửa mặt chải đầu.
Diệp Xu mơ mơ màng màng xuống giường, rửa mặt xong thì chợt nghe thấy Trang Phi đang dọn giường bên kia phát ra tiếng kinh ngạc, hỏi nàng lấy sách hay từ đâu ra.
Diệp Xu kinh hãi, lập tức giật lấy quyển sách trong tay Trang Phi, thu vào trong tay áo.
“Khuê nữ chưa xuất giá thì không được xem!”
“Cô nương cũng chưa xuất giá nhưng đã xem hết rồi, lại còn xem trộm hai quyển!” Trang Phi sợ Diệp Xu nghe không rõ còn dựng hai ngón tay lên.
“Ta không giống, ta sắp thành hôn.” Lúc Diệp Xu nói đến đây thì khóe miệng vô thức nhếch lên, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra.
Trang Phi nghe nói hai người đã bàn bạc xong ngày tốt thì vui vẻ kéo tay Diệp Xu nhảy dựng lên: “Vậy thật tốt quá, cô nương cuối cùng cũng có thể làm chuyện xấu hổ trên sách cùng Tống công tử!”
“Nói nữa ta xé rách miệng ngươi!” Diệp Xu giơ tay lên nhéo mặt Trang Phi, mắng nàng ấy học toàn thứ không tốt.
Trang Phi vội vàng kêu đau xin tha thứ.
“Có chuyện gì mà vui như vậy?” Lâm Nhược Lan đi vào, nhìn thấy chủ tớ các nàng náo loạn thì không kìm nổi cười hỏi.
“Không có gì, sao sớm như vậy đã đến tìm ta?” Diệp Xu đoán Lâm Nhược Lan có việc.
“Nghe nói ngày mai các ngươi sẽ rời khỏi sơn trang, cho nên ta tới đây để đặc biệt cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, và còn một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Sau khi Lâm Nhược Lan ngồi xuống, nàng ta lấy mấy bình sứ từ trong tay áo ra đưa cho Diệp Xu.
“Đây là viên dưỡng nhan, tư âm dưỡng nhan, mĩ bạch khư ban, ăn một lọ là da dẻ của người sẽ trắng đến phát sáng. Dùng nguyên liệu rất đặc biệt, trong sơn trang tích góp mười năm mới luyện được nhiều như vậy, cha ta tự tay làm cho ta, chỉ có phần này tất cả đều cho ngươi.”
“Nếu là cha ngươi đặc biệt làm cho ngươi thì sao ta có thể nhận được, ngươi vẫn nên giữ lại đi.” Diệp Xu từ chối nói.
“Cha ta biết là cho ngươi, vậy chắc chắn ông ấy sẽ không bận tâm. Ngươi và Tống công tử sắp thành hôn, làm gì có nam nhân nào mà không thích mỹ nhân, ngươi ăn một chút đi.” Lâm Nhược Lan lại đẩy cho Diệp Xu.
“Cái hắn quan trọng không phải là vẻ ngoài mà là con người ta.” Diệp Xu hất cằm lên, dương dương tự đắc nói.
Lâm Nhược Lan vội vàng xin tha: “Tổ tông của ta ơi, ngươi mau nhận đi và đừng nhiều lời nữa. Ta ngay cả người trong lòng cũng không có, không chịu nổi kích thích như các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận