Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 555: Chương 555

Chạng vạng, mọi người dừng chân ở thành Phượng Dương.
Đúng lúc có Bát Độc Quái đi theo, để tránh tai mắt theo dõi của Lăng Vân Bảo, mọi người đều dịch dung giả trang thành người nhà giàu lên đường tìm người nhờ vả. Tô bà bà là lão phu nhân, Tống Thanh Từ và Tô Nhược là hai nhi tử của bà ấy, Diệp Xu và Trang Phi là nha hoàn, đám người Bát Độc Quái làm người hầu.
Mặc dù Phượng Dương không thể so sánh với Dương Châu thịnh vượng, nhưng đường phố cũng rất nhộn nhịp. Thỉnh thoảng có một nam một nữ, nam gõ chiêng nhỏ, nữ đánh trống hoa nhỏ, vừa xướng vừa múa, có người xướng ở bên đường, có người thì xướng trong quán trà. Nội dung khác nhau, nghe rất thú vị.
Sau đó Diệp Xu chợt nghe thấy bên đường có một đôi nam nữ đang xướng chuyện giang hồ, khen ngợi minh chủ Võ Lâm Lục Chí Viễn đại sát tứ phương như thế nào, hiệp danh khắp thiên hạ.
Không biết từ đâu có người giang hồ cưỡi ngựa cầm đao, nghe vậy thì dừng lại hét lên với đôi nam nữ kia: “Đại sát tứ phương cái gì chứ, người đã chết rồi! Đừng xướng nữa, khiến mọi người chê cười!”
Dân chúng vây xem khắp nơi vừa nghe lời này, thì cực kỳ ngạc nhiên, vội vàng hỏi nguyên nhân trong đó. Người nọ lập tức kể chuyện xảy ra mấy ngày trước ở Vạn Hoa sơn trang, bởi vì ân oán năm đó, Dương Phổ báo thù rửa nhục, Lục Chí Viễn đã bị Dương Phổ tự tay chém đầu, mà vị Dương Phổ si tình vì yêu, nhẫn nhục chịu đựng suốt hai mươi năm này, chính là bảo chủ hiện giờ của Lăng Vân bảo.
Mọi người thổn thức khiếp sợ, đều xúc động, không thể tưởng tượng được Lục Chí Viễn từng nổi danh thiên hạ lại là loại người này. Cũng có người nghi ngờ tính xác thực của tin tức, hỏi người giang hồ cưỡi ngựa kia sao lại có được tin tức này, có đáng tin cậy không.
Nam tử cưỡi ngựa ngửa đầu cười: “Hôm đó ta cũng có mặt.”
Lần này tất cả mọi người đều tin, muốn hỏi lại lai lịch của nam tử cưỡi ngựa kia, nam tử cưỡi ngựa không để ý nữa, vung roi thúc ngựa mà đi.
Diệp Xu đoán nam tử này nhất định là người của Lăng Vân Bảo, nghe từ ngữ hắn ta hình dung Dương Phổ là biết, hắn ta đang nhắm đến Dương Phổ. Nếu người của Lăng Vân bảo có thể xuất hiện trước mặt bọn họ, không sợ bại lộ, như vậy đủ để nói rõ dịch dung của bọn họ đã lừa gạt được bọn họ, nếu không bọn họ chắc chắn không dám đánh rắn động cỏ như vậy.
Mọi người đã lên đường nhiều ngày rồi, nếu trang phục cải trang rất thành công, thế thì chọn một khách điếm lớn nhất để ở, như vậy còn có thể ngủ thoải mái một chút.
Sau khi tất cả mọi người sắp xếp ổn định trong khách điếm thì cùng nhau ăn tối ở đại sảnh. Chạy một ngày đường mới đến nơi này, đương nhiên không có thời gian nấu cơm, cũng chỉ có thể gọi đồ ăn trong khách điếm ăn. Đồ ăn gọi rất nhiều, bày đầy bàn, nhưng Tống Thanh Từ chỉ động đũa, cắn một miếng bánh bao rất nhỏ, rồi không ăn nữa.
Thật sự gần đây Tống Thanh Từ ăn cơm không còn làm kiêu như trước, mặc dù không phải Diệp Xu tự tay nấu cơm, nhưng hắn cũng có thể ăn một ít. Nhưng có lẽ bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt với hắn cho nên khẩu vị khó tránh khỏi không được tốt.
Sau khi Diệp Xu ăn cơm xong, thì đi vào phòng bếp, muốn làm cho Tống Thanh Từ chút đồ ăn chay.
Cố nhân đều rất kiêng kỵ chú ý, thực sự không thích hợp cho hắn ăn thịt vào ngày giỗ phụ mẫu hắn. Hơn nữa bây giờ khẩu vị của hắn không tốt, vốn hắn không thích ăn mặn, cho nên ăn chay sẽ thích hợp với hắn hơn.
Diệp Xu phát hiện trong phòng bếp có nấm hương đông cô ngâm và bí đao. Nàng lập tức nghĩ đến sủi cảo hấp bí đao và nấm hương, đơn giản lại dễ làm. Bí đao gọt vỏ thái hạt lựu, đun sôi với nước rồi để ráo nước, trộn đều với nấm hương, nêm nếm hành, gừng, muối, tiêu làm nhân, gói bằng vỏ sủi cảo, rồi cho vào xửng hấp chín là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận