Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 557: Chương 557

Suy nghĩ này của Diệp Xu vừa thực hiện, thì nàng phát hiện Tống Thanh Từ đã kéo dây áo của nàng ra, muốn cởi xiêm y của nàng.
Diệp Xu: “...” Chuyện này phát triển hình như không đúng lắm! Thực sự bị kéo ra!
“Chàng muốn làm gì?” Diệp Xu hoảng hốt.
“Như nàng nói đấy.”
Diệp Xu lập tức nắm lấy xiêm y của mình, ủy khuất nháy mắt với Tống Thanh Từ: “Không, không, không đợi đến ngày thành hôn sao?”
Tống Thanh Từ cười khẽ, dùng ngón tay vuốt ve môi Diệp Xu: “Sao lại nói lắp.”
Vô nghĩa, chuyện lớn như vậy, đột nhiên như thế thì làm sao nàng có thể không nói lắp cho được?
Diệp Xu lại ngượng ngùng trực tiếp từ chối Tống Thanh Từ, dù sao hôm nay là ngày giỗ của phụ mẫu hắn, tâm trạng hắn vốn đã không tốt, cần an ủi. Không đúng, nếu là ngày giỗ của phụ mẫu hắn thì sao hắn có thể làm chuyện cầm thú như vậy với nàng.
“Hôm nay không thích hợp lắm.”
Diệp Xu lập tức đứng dậy, đưa lưng về phía Tống Thanh Từ muốn buộc lại xiêm y. Tống Thanh Từ bỗng nhiên đến gần, ôm lấy Diệp Xu từ phía sau.
“Vậy nàng định không thay quần áo, mà cứ vậy ngủ với ta? Xiêm y đi một ngày đường bám rất nhiều tro bụi.”
Diệp Xu hơi sửng sốt.
“Nàng nói tối nay sẽ ở cùng ta, nàng quên rồi?” Tống Thanh Từ lại thêm một lý do: “Thân là nha hoàn thông phòng của bổn công tử mà sao nàng lại có thể quên mất bổn phận của mình?”
Lúc trước Diệp Xu an ủi Tống Thanh Từ nói là sẽ ở bên cạnh hắn, ý định là làm bạn, chỉ đơn thuần ngủ. Diệp Xu đảo mắt nhìn vào đôi mắt đang cười của Tống Thanh Từ, nàng đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra rằng người ta hình như cũng có ý này. Nàng lại bị Tống Thanh Từ “trêu đùa”?
“Vậy chàng vừa nói “chứng minh” là có ý gì?” Diệp Xu thăm dò hỏi Tống Thanh Từ.
“Ôm nàng ngủ như vậy, ngửi mùi hương của nàng.” Tống Thanh Từ dứt lời, thì đặt mũi tiến đến phía sau Diệp Xu, sau đó hít một hơi. Chóp mũi khẽ chạm vào nơi non mềm, khi một luồng khí phả qua làm cho Diệp Xu vừa ngứa vừa mềm.
Nàng lập tức dùng tay che sau tai lại, nhạy cảm rụt cổ, kêu không cần.
Tống Thanh Từ không ngừng cười khẽ: “Đừng hô như vậy, ta không nhịn được.”
Diệp Xu lập tức câm miệng lại.
Tống Thanh Từ ngồi ở trên giường nhìn Diệp Xu, ý tứ rất rõ ràng.
“Ta về phòng tắm rửa thay quần áo trước, sau đó lại đến.” Diệp Xu bị thái độ này của Tống Thanh Từ khiến nàng càng hoảng sợ hơn, vội vàng chạy trốn.
Diệp Xu tắm rửa rất lâu sau đó thay quần áo, trở lại phòng Tống Thanh Từ. Tống Thanh Từ tựa vào trên giường đọc sách, thấy nàng tới thì cố ý dời vị trí để Diệp Xu ngủ bên trong.
Ánh mắt Tống Thanh Từ vẫn dán trên sách, dường như bị nội dung trên sách hấp dẫn, nhất định phải đọc xong.
Diệp Xu đi chân trần bò vào, cẩn thận nằm xuống, sau đó lập tức xoay người, đưa lưng về phía Tống Thanh Từ. Trông mong nhìn trong giường, cơ bắp cả người đều căng thẳng, lông tơ đứng đứng. Sau khi căng thẳng một lúc lâu, thì Diệp Xu nghe thấy phía sau có tiếng lật sách, biết Tống Thanh Từ còn đang tiếp tục đọc sách, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, âm thầm mắng mình suy nghĩ quá nhiều.
Một lát sau, Diệp Xu ngủ thiếp đi, hô hấp đều đều.
Tống Thanh Từ buông quyển sách trong tay xuống, nhìn khuôn mặt ngủ say của Diệp Xu thật lâu, cười đắp chăn cho nàng, lập tức buông màn trướng xuống, từ phía sau ôm lấy Diệp Xu, cũng nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Xu và Tống Thanh Từ đang ở trong phòng ăn sáng.
Ảnh vệ đến báo, tối hôm qua số thiên tự đệ nhất hiệu có hơn mười người âm thầm ra vào, dường như là người bên ngoài đang hồi bẩm với người bên trong.
Nàng nuốt sủi cảo trong miệng xuống, hỏi Tống Thanh Từ: “Chẳng lẽ là Diệp Hổ?”
Theo lý mà nói, Diệp Hổ vốn không nên đến đây, lão ta nên mau chóng trở về Lăng Vân Bảo mới đúng.
Không lâu sau, bên kia lại có ám vệ đến báo, một người già những vẫn tráng kiện dẫn theo vài trưởng lão lớn tuổi của phái Hoa Sơn và một đám đệ tử phái Hoa Sơn tiến vào khách điếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận