Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 558: Chương 558

Không cần nghĩ cũng biết, lão già này nhất định là lão chưởng môn phái Hoa Sơn.
Sao lại trùng hợp như vậy, Diệp Xu vừa nghi ngờ người trong phòng thiên tự đệ nhất hiệu ở là Diệp Hổ, thì lão chưởng môn phái Hoa Sơn đã tới.
Diệp Xu lập tức hỏi Tống Thanh Từ để xác nhận: “Đây chính là sắp xếp của chàng?”
Tống Thanh Từ lắc đầu: “Là Diệp Hổ cố ý ở đây chờ lão chưởng môn, chúng ta chỉ là trùng hợp, ở khách điếm lớn thường có phiền toái như vậy.”
Phượng Dương là con đường nhất định phải đi khi từ Bắc đến Vạn Hoa sơn trang, lão chưởng môn phái Hoa Sơn khó khăn rời núi một lần, vậy khẳng định phải rất phô trương, đương nhiên phải ở khách điếm lớn. Nếu Diệp Hổ đang chờ lão chưởng môn, đương nhiên cũng phải ở chỗ này. Nếu không, lão ta cũng sẽ ở lại nơi này, dù sao Lăng Vân Bảo cũng không thiếu tiền, ai mà không muốn ở nơi thoải mái.
Cho nên, đây thật sự là phiền toái khi ở khách điếm lớn. Đại ma đầu tổng kết rất xuất sắc!
“Số phận.”
Nàng hít sâu một hơi, phồng má lên, hai tay nâng mặt, tròng mắt thông minh nhìn Tống Thanh Từ, hỏi hắn tiếp theo nên làm gì bây giờ.
“Bảo Trang Phi đi mua chút hạt dưa.” Tống Thanh Từ nói.
Diệp Xu hiểu, Tống Thanh Từ đang tính muốn ăn hạt dưa xem kịch.
----------
Một lúc sau, Trang Phi đã mua được hạt dưa và đậu phộng mới rang về. Diệp Xu chia chúng ra thành từng phần rồi bảo Trang Phi gửi cho Tô bà bà và Tô Nhược. Nàng còn nhiều lần nhắc nhở Trang Phi khuyên hai mẫu tử bọn họ phải ở yên trong phòng, không được đi xuống lầu.
Diệp Xu và Tống Thanh Từ đang ngồi chỗ góc, cạnh cửa sổ ở dãy bàn cuối cùng trong sảnh quán trọ. Hai người họ một người ăn hạt dưa, một người tách vỏ hạt dưa. Ngoài ra, họ còn gọi hai chén trà và một đĩa chân ngỗng ngâm rượu Thiệu. Tống Thanh Từ không ăn mấy món kiểu như món chân ngỗng ngâm rượu Thiệu này nên toàn chỉ có Diệp Xu ăn một mình. Tống Thanh Từ thấy trên miệng Diệp Xu dính nước sốt nên thỉnh thoảng dùng khăn tay lau giúp nàng.
Sau khi rửa mặt, chải đầu xong cả rồi thì đám người của phái Hoa Sơn mới tới sảnh lớn ăn cơm. Lão Chưởng môn Lục Trực đã gần như bạc hết cả mái đầu nhưng đôi lông mày lại vẫn rất rậm và đen. Gương mặt ông ta hao hao Lục Chí Viễn nhưng nét mặt lại có phần hiền hòa hơn Lục Chí Viễn, trông Lục Mặc còn giống ông ta hơn. Luôn đứng bên cạnh Lục Trực là đại trưởng lão Cao Trác của phái Hoa Sơn. Người này trẻ tuổi hơn Lục Trực, đầu tóc nửa trắng, nửa đen, mặt vuông chữ điền, nét mặt luôn rất nghiêm nghị. Người này có vẻ là một người rất nghiêm khắc và cứng nhắc.
“Các vị khách quan, thức ăn đã tới. Mời dùng bữa.”
Diệp Xu phát hiện ra tiểu nhị bây giờ đã là một người khác. Nếu nhìn kỹ tư thế đi bộ mạnh mẽ và nhẹ nhàng của người này thì có thể nhìn ra đây là người luyện võ.
Đám người Lục Trực gần như là không phát hiện ra có điều gì bất thường. Mọi người đều khá là mệt mỏi và đói khát sau cuộc hành trình ban đêm nên bọn họ lập tức ngồi xuống và quây quần ăn cơm.
Diệp Xu đếm đại khái số người, nếu tính cả Lục Trực và Cao Trác thì tổng cộng chỉ có mười sáu người. Con số này ít hơn nhiều so với những gì mà nàng dự đoán, dù sao thì Lục Trực cũng đến đây để hỗ trợ nhi tử của mình. Có lẽ những người này đều là cao thủ của phái Hoa Sơn, thực lực của bọn họ không nằm ở số lượng mà là chất thượng.
Lúc này, Cao Trác đang đưa tách trà đến bên miệng thì sực nhớ ra một chuyện, lập tức lớn tiếng nói với đám người: “Biết mọi người bôn ba cả một đêm đã mệt lắm rồi nhưng chúng ta chắc chắn phải tới được Vạn Hoa sơn trang càng sớm càng tốt. Mọi người mau ăn nhanh đi, ăn xong thì đi nghỉ ngơi, đến trưa chúng ta sẽ xuất phát.”
Đám đệ tử của phái Hoa Sơn đáp vâng, mau mau chóng chóng dùng bữa cho xong.
Cạch! Bỗng nhiên có một đôi đũa rơi xuống đất.
“Có chuyện gì vậy? Sao ta lại cảm thấy chẳng có chút sức nào thế này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận