Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 559: Chương 559

Đệ tử làm rơi đũa của phái Hoa Sơn phát giác ra có điều không đúng thì quay sang phía các đồng môn nhưng phát hiện bọn họ cũng đã không cầm nổi đũa nữa, có người thì toàn thân mềm nhũn, nằm ườn ra bàn, có người ngồi không vững, còn trượt cả xuống đất. Tuy nhiên, dù là thế nào thì bọn họ cũng đều đồng loạt không nhấc thân mình lên nổi, cảm giác cơ thể cứ như biến thành bông vậy. Lục Trực và Cao Trác cũng giống hệt như đám đệ tử phái mình, cả hai người đều đang nằm liệt trên bàn.
Cao Trác nói với Lục Trực: “Nhuyễn Cân Tán!”
Lục Trực lẳng lặng chớp chớp mắt, tỏ vẻ đồng tình. Ông ta nói nhỏ: “Có người định mưu hại chúng ta.”
“Là ai? Rốt cuộc là kẻ nào?”
Ở sảnh vẫn còn những vị khách khác đang ăn cơm, trông có vẻ như đều là dân thường, duy chỉ có người ở bàn thứ ba là lộ ra vẻ hoang mang và kinh ngạc. Mấy người ngồi ở bàn thứ năm thì lục tục đứng dậy, vội vã đi đóng cửa sổ và cửa ra vào của quán trọ. Bọn họ quát mắng đám người làm ở trong quán trọ không được lo chuyện bao đồng.
“Ân oán cá nhân, không liên quan tới các ngươi. Các ngươi cứ ngoan ngoãn ngồi đó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết. Nếu kẻ nào dám náo loạn thì đừng trách đao kiếm không có mắt!”
Bàn thứ ba có tổng cộng bảy người, lập tức kinh hãi mà gật gật đầu sau khi nghe bọn họ hăm doạ. Chủ quán trọ cũng ngồi nguyên một chỗ, không dám ho he gì.
Tống Thanh Từ thì tiếp tục cụp mắt tách vỏ hạt dưa còn Diệp Xu thì tiếp tục gặm chân ngỗng. Không thể không nói, món chân ngỗng ngâm rượu Thiệu của quán trọ này ăn khá được, chân ngỗng đều đã được rút xương, có vị thơm nồng, vừa dễ ăn lại vừa đưa miệng. Chân ngỗng vừa tươi lại vừa giòn, tuy không có nhiều thịt nhưng lại khá ngon, càng ăn càng thấy thích thú.
“Không nếm thử thật à?” Diệp Xu hỏi.
Tống Thanh Từ liếc nhìn thứ trên đôi đũa của nàng, rất là chê. Diệp Xu bày ra vẻ mặt bức xúc khi bảo bối của mình bị người ta chê. Sau khi liếc nhìn Tống Thanh Từ bằng ánh mắt “ta có ngốc mới cho chàng ăn ké”, Diệp Xu vui vẻ bỏ miếng chân ngỗng vào miệng rồi lại gắp thêm một miếng dưa chuột ăn. Trong món chân ngỗng ngâm rượu Thiệu chỉ dùng đến phần vỏ của dưa chuột. Vỏ dưa chuột được “tắm” trong nước ngâm của món chân ngỗng ngâm rượu Thiệu vừa giòn lại vừa thơm, nó được ăn phối với chân ngỗng thực sự rất hợp.
Khi nhai chân ngỗng, trong miệng sẽ phát ra tiếng sần sật rất bắt tai nên Diệp Xu cố ý ghé vào tai Tống Thanh Từ ăn cho hắn thèm. Trong mắt Tống Thanh Từ hiện lên nét vui vẻ nhưng hắn vẫn không bị nàng lay động, tiếp tục tách vỏ hạt dưa.
Lúc Diệp Xu ăn tới chiếc chân ngỗng thứ hai thì có người đi từ trên lầu xuống. Dựa vào tiếng bước chân thôi cũng có thể hình dung ra được tư thái khoan thai của người này.
Diệp Hổ mặc một chiếc áo choàng thêu họa tiết vân mây bằng chỉ bạc, còn đeo một chiếc mặt nạ vàng. Lão ta phát ra nguồn năng lượng tiêu cực khiến người khác sởn tóc gáy. Sau khi xuống tới sảnh lớn, Diệp Hổ nhìn quanh một lượt trước. Lão ta cũng đã nhìn thấy được Diệp Xu và Tống Thanh Từ nhưng vì ngoại hình cả hai đều xa lạ, lại còn đều rụt hết cả cổ, không dám động đậy nên khiến cho người ta thấy cũng không khác gì với mấy vị khách ngồi ở bàn ba.
Diệp Hổ cười khẩy rồi bước tới trước mặt Lục Trực, đây mới là nhân vật mà lão ta quan tâm nhất trong ngày hôm nay.
“Tại sao không lộ mặt thật?”
Lục Trực ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Hổ. Dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi, từng trải qua sóng gió lớn cho nên phản ứng hiện tại tương đối bình tĩnh. Diệp Hổ cười khẩy, lập tức gỡ chiếc mặt nạ trên mặt mình xuống để thỏa mãn yêu cầu của Lục Trực. Cả Lục Trực và Cao Trác đều đồng loạt ngây người sau khi nhìn rõ mặt của Diệp Hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận