Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 560: Chương 560

“Dương Phổ! Quả nhiên là ngươi vẫn còn sống!” Cao Trác kinh ngạc nói.
Lục Trực trợn lớn hai mắt. Ông ta chỉ nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Hổ chứ tạm thời không nói gì hết.
Diệp Hổ thấy phản ứng chậm chạp của Lục Trực thì ánh mắt lão ta lại càng có nhiều vẻ mỉa mai. Lão ta nói: “Sự phụ đã quên mặt đệ tử rồi ư? Dù sao thì việc không nhớ nổi người ngoài trông thế nào cũng không thể trách sự phụ được vì trong mắt sư phụ cũng chỉ có mỗi nhi tử nhà mình thôi mà. Hiện tại hắn ta đã chết rồi, chắc là sư phụ đau lòng lắm. Đệ tử hiếu thuận, tới đây tiễn sự phụ một đoạn đường.”
Diệp Hổ nói chậm, gần như không nhìn thấy vẻ kinh ngạc và phẫn nộ trong mắt của Lục Trực. Sau đó, lão ta giơ tay lên và đập thật mạnh vào đỉnh đầu của Lục Trực.
Bao tức giận và hận thù bị kìm nén trong mắt Lục Trực đã tuôn hết ra vào giờ khắc này. Ông ta giơ tay lên để chặn đòn tấn công của Diệp Hổ. Gió nổi lên, Cao Trác cũng lập tức cho Diệp Hổ một chưởng. Sau khi bị một chưởng trúng ngực, Diệp Hổ lùi lại vài bước.
“Các ngươi không trúng Nhuyễn Cân Tán sao?” Điều này khiến Diệp Hổ kinh ngạc.
Lục Trực cười khẩy, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Hổ, nói: "Ta đã biết tin Chí Viễn chết từ một ngày trước. Ta nhẫn nhịn đến hiện tại chỉ để chờ ngươi xuất hiện thôi."
Lục Trực nói xong thì lập tức rút kiếm, đánh về phía Diệp Hổ. Diệp Hổ tiếp chiêu, hai người họ bắt đầu chiến đấu trong sảnh với sức hủy diệt lớn, đến cả Diệp Xu đang ngồi ăn ở trong góc cũng có thể cảm nhận được gió lúc hai người kia xuất chiêu. Cao Trác tiếp tục ra tay nhằm khiến Diệp Hổ bị thương nhưng đã bị Thí Ảnh kịp thời cản lại. Sau đó, Cao Trác và Thí Ảnh đánh nhau. Lúc này, mấy chục đệ tử của phái Hoa Sơn cầm kiếm phá cửa sổ xông vào và chiến đấu với người của Lăng Vân Bảo. Hiện giờ, sảnh quán trọ vô cùng hỗn loạn.
Không ngờ Lục Trực đã liệu trước được việc Diệp Hổ sẽ ám toán ông ta nên đã cố ý vờ như trúng độc rồi đợi Diệp Hổ xuất hiện sau đó tấn công ngược lại. Diệp Xu hiểu ra, vừa nãy lúc ăn cơm, Lục Trực và Cao Trác đã giả vờ ăn. Có điều là vẫn có vài đệ tử của Phái Hoa Sơn đã thực sự ăn cơm, bây giờ vẫn còn đang nằm nhũn người, không thể động đậy, phải nhờ các đồng môn dìu đến nơi an toàn.
Bọn họ chiến đấu càng lúc càng căng thẳng. Sảnh quán trọ vốn được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng chỉ trong chốc lát đã trở nên lộn xộn, bàn ghế tan tành, khắp nơi đều là vết dao.
Diệp Xu thấy có một đệ tử của Lăng Vân Bảo bị đánh ngã, lao về phía họ thì vội vàng bưng đĩa chân ngỗng ngâm rượu Thiệu lên. Tống Thanh Từ phất tay, hất hết chỗ hạt dưa đã được tách vỏ vào đĩa chân ngỗng ngâm. Bản thân Diệp Xu chỉ lo cầm đĩa của mình chứ không hề có ý hứng hạt dưa, Tống Thanh Từ hất tay theo hướng chuyển động của nàng vô cùng nhanh và chính xác. Người kia ngã mạnh xuống bàn. Chiếc bàn lập tức gãy làm đôi, đậu phộng và hạt dưa rơi vãi hết trên mặt đất.
Diệp Xu và Tống Thanh Từ lùi vào trong góc. Lúc Diệp Xu nhìn vào đĩa chân ngỗng ngâm thì thấy hạt dưa đã dính hết vào chân ngỗng. Nàng liền cười nói với Tống Thanh Từ: “Thế này khẳng định là ăn sẽ ngon hơn.”
Tống Thanh Từ bật cười.
Mấy vị khách vô tội ở bàn thứ ba thấy có đánh nhau to như vậy thì đều bị dọa sợ. Bọn họ đang không có chỗ để trốn thì nhìn thấy chỗ Diệp Xu và Tống Thanh Từ có vẻ an toàn nên tất cả lập tức chạy về phía đó. Sau khi bọn họ cố gắng chạy thoát bằng cách mở cửa sổ thì đột nhiên có một mũi tên bắn vào từ phía ngoài cửa sổ. Bọn họ giật mình, vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống, Diệp Xu và Tống Thanh Từ cũng ngồi xổm xuống theo đám đông.
Cuộc chiến vẫn đang diễn ra, khá là nhàm chán.
“Hầy!” Diệp Xu khẽ thở dài.
“Sao thế?” Tống Thanh Từ quan tâm hỏi nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận