Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 563: Chương 563

Tô Nhược hiểu rõ, mẫu thân mình sẽ không dưng mà lại đi đánh người ta nên hắn lập tức đứng chắn phía trước Tô bà bà để che chở cho bà ấy, tránh việc những người kia làm bà ấy bị thương.
Má bên trái bị đánh của Lục Trực vẫn còn nóng bừng. Ông ta nhíu mày, cảm nhân vô cùng rõ rằng phu nhân đó đánh ông ta mạnh tới mức nào. Trên đời này không có hận thù vô cớ, cái gì cũng phải có lý do của nó.
“Nếu phu nhân đã hận ta như vậy thì sao lại không nói rõ?” Lục Trực vươn tay ra hiệu cho Cao Trác và các đệ tử khác bình tĩnh lại, để ông ta hỏi rõ ràng trước.
Tay Tô bà bà vẫn còn hơi run. Bà ấy nắm lấy tay Tô Nhược, đi vòng qua Cao Trác, muốn rời khỏi chỗ này.
Lần này, Cao Trác không biết có nên giữ phụ nhân đó lại hay không, thế là hắn ta đã quay lại nhìn Lục Trực. Thấy Lục Trực gật đầu, Cao Trác lập tức ra tay, một lần nữa ngăn Tô bà bà và Tô Nhược lại.
Trang Phi chạy tới bảo vệ hai mẫu tử bọn họ. Nàng ấy gào lên với Cao Trác: "Làm gì đấy? Làm gì đấy? Muốn đánh nhau phải không?"
“Phu nhân nhà ngươi đã vô lễ với lão Chưởng môn nhà chúng ta trước lại còn không chịu nói lý lẽ, chúng ta nói chuyện nhẹ nhàng trước rồi mới động chân động tay đã là nghĩa khí lắm rồi.” Cao Trác nói xong liền chuẩn bị giao chiến với Trang Phi.
Diệp Xu liếc nhìn Tống Thanh Từ và cảm thấy rất yên tâm khi biết rằng hắn cũng có cùng suy nghĩ với mình. Nàng lập tức kéo Tô bà bà lại hỏi nhỏ ý kiến của Tô bà bà trước. Tô bà bà liếc nhìn Tô Nhược sau đó khẽ lắc đầu với Diệp Xu. Diệp Xu vỗ nhẹ vào lưng Tô bà bà rồi bảo Trang Phi đưa Tô bà bà với Tô Nhược lên xe ngựa trước.
Thấy vậy, Cao Trác muốn tiến lên ngăn nhưng Diệp Xu đã cầm kiếm đứng trước mặt hắn ta. Lục Trực nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô bà bà. Ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó nhưng lại không biết đó là gì.
“Cô nương này, làm người thì phải biết nói lý lẽ. Hôm nay các ngươi bắt buộc phải đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho việc sỉ nhục lão Chưởng môn của chúng như vậy.” Sắc mặt Cao Trác nghiêm túc và lạnh lùng. Người khác vừa nhìn đã biết được, hiện tại hắn ta đang vô cùng phẫn nộ.
“Không giải thích!” Sau đó, Diệp Xu quay lại nói với Lục Trực: “Như vậy là còn nhẹ đấy. Cái tát đó là thứ mà ông đáng phải nhận. Nếu các người muốn đánh nhau thì cứ lên đi, chúng ta sẽ chiều theo đến cùng!”
“Tính tình cô nương này thật là nóng nảy.” Lục Trực dần dần híp hai mắt lại, trong lòng ông ta càng thêm hoài nghi. Đáng tiếc, những người này nói chuyện rất mập mờ nên nghi ngờ của ông ta không thể nào được giải quyết.
Hai bên bắt đầu đấu kiếm, tình hình hết sức căng thẳng.
“Mau tránh đường cho quan phủ đi xử án! Tất cả mau tránh đường!” Phía đầu đường vang lên tiếng hò hét.
Đệ tử phái Hoa Sơn lập tức đến bẩm báo rằng có người của nha môn đi qua đây. Hiện giờ trong quán trọ đang có rất nhiều thi thể của người trong Lăng Vân Bảo. Tuy bọn họ thuộc diện phòng vệ chính đáng, bọn họ không sợ nhưng nếu đợi nha môn tra xét chuyện này rõ ràng thì chẳng biết là phải đợi tới bao giờ, bọn họ còn đang vội vã trở về Vạn Hoa sơn trang chịu tang nữa. Huống hồ, Lăng Vân Bảo có quan hệ với người của quan phủ nên mọi chuyện rất có thể sẽ bị bọn họ đổi trắng thay đen. Chính vì vậy, cách giải quyết đơn giản và dễ dàng nhất hiện tại chính là rời khỏi đây.
“Quan sai đại nhân! Bọn họ! Bọn… Bọn họ giết người! Đáng sợ quá đi mất!” Diệp Xu khom hai tay, đặt lên miệng rồi hét lớn về phía đầu đường.
Cao Trác tức giận đến mức chĩa kiếm vào mũi Diệp Xu: “Người…!”
Diệp Xu nhún vai. Nàng đắc ý vỗ thanh kiếm bên hông, hỏi đám người Lục Trực có còn muốn đánh nữa không, thái độ bất cần, sao cũng được. Diệp Xu thậm chí còn hơi căm hận mà nói với bọn họ: “Chiều theo tới cùng đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận