Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 57: Chương 57

Sáng sớm ngày tiếp theo, Diệp Xu dùng cơm xong thì dẫn theo đám người Trang Phi nghênh ngang đi đến Trai đường.
Bây giờ là giờ điểm tâm, đám khách hành hương đều đang tập trung ở trong Trai đường ăn cơm.
Rất nhiều người hành hương đều đang ồn ào thảo luận về chuyện xảy ra ngày hôm qua, cảm khái cơ quan mà hung thủ thiết kế rất xảo diệu, lại chỉ dùng túi hình người nhét lá rụng để làm giả bóng của người thật, may thay tất cả mọi chuyện này đều được đệ tử Mộ Dung Dật của phái Hoa Sơn nhìn thấu.
Mọi người tiếp tục tán dóc, đoán thân phận của hung thủ, đảo mắt thấy Diệp yêu nữ đột nhiên dẫn theo người xông đến, khí thế cực kỳ kiêu ngạo, mọi người đều im lặng ngay lập tức.
Diệp Xu chắp tay sau lưng, sải bước thong thả đi giữa Trai đường, quan sát gương mặt của mỗi người.
Trong Trai đường, trừ phái Nga Mi, phái Hoa Sơn và vài người coi như tạm thời không sợ Diệp Xu ra, những người khác đều bị nàng nhìn đến lòng hoảng hốt.
Diệp Xu giơ tay lên đếm người: “Ngươi, ngươi, ngươi... còn ngươi nữa ——”
Nàng chưa kịp nói xong, có hai gã khách hành hương bị điểm danh đã run chân, thậm chí cũng có người yếu đuối đến suýt chút nữa quỳ xuống đất, may mà có người ở cạnh dìu đỡ.
Những người bị điểm danh này đều cực kỳ sợ hãi mà nhìn về phía Diệp Xu. Mà những người không bị điểm danh lại tò mò xem náo nhiệt mà nhìn bọn họ, trong lòng đang suy nghĩ rốt cuộc những người này đã phạm phải chuyện gì, lại đắc tội với Diệp yêu nữ, thương xót bọn họ xui xẻo.
“Làm phiền các ngươi hãy ngồi ăn ở hai cái bàn bên cạnh này.” Sau khi Diệp Xu mời những người này sang một bên, thì ra lệnh cho những người còn lại: “Tất cả quỳ xuống cho ta, dập đầu với ta đi!”
Mới đầu, đám người Mộ Dung Dật và Xích Cước Song Hiệp còn ung dung tự tại, là muốn xem xem Diệp Xu làm trò gian ác gì. Lúc này đây, sau khi bọn họ nghe thấy vậy thì đều đứng lên, tức tối trừng mắt nhìn Diệp Xu, chất vấn nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.
Diệp Xu giữ nguyên nụ cười xinh đẹp: “Trí nhớ của chư vị cũng kém thật đấy, nhanh như vậy đã quên ngày hôm qua các ngươi hứa hẹn gì trước mặt ta sao? Ta xem nào, bây giờ người cũng gần đông đủ rồi, chỉ thiếu sáu người Mạc Vũ Trúc và đám sư muội của nàng ta. Không sao cả, các ngươi quỳ trước, bọn họ sẽ bổ sung sau, ta không kén chọn đâu.”
Mộ Dung Dật giật mình phản ứng lại, hóa ra những người mà Diệp Xu vừa mới điểm danh đi ra ngoài đều là những người không hề tham gia vào việc chứng minh Diệp Xu là kẻ giết người ngày hôm qua.
Nhưng mà lúc đó có nhiều người như vậy, cảnh tượng hỗn loạn như vậy, ả có thể nhớ kỹ mặt của mọi người sao?
Trương Tùng đứng bên cạnh Mộ Dung Dật xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, hắn ta tức giận nắm chặt tay, trong lòng thầm mắng Diệp Xu, nhưng cái miệng của hắn ta lại mím chặt không dám nói nhiều như ngày xưa. Trương Tùng sợ mọi người nhớ đến lời nói tàn nhẫn “quỳ xuống bồi tội” mà ngày hôm qua hắn ta đã nói, rồi đẩy mọi chuyện lên đầu hắn ta.
Trương Tùng hận đến nổi muốn trốn vào hang chuột, khiến tất cả mọi người không nhìn thấy hắn ta. Hắn ta cúi đầu xuống thấp, để mọi người quên mất sự tồn tại của hắn ta. Nếu mọi người không đứng yên tại đây, chắc hắn ta đã sớm bỏ chạy từ lâu.
“Chúng ta chưa từng nói như vậy.”
“Đúng vậy, chưa từng nói qua.
“Người nào nói thì ngươi tìm người đó đi.”
……
Mọi người ồn ào đưa ra ý kiến.
Muốn họ nhận lỗi với Diệp yêu nữ sao, đúng là chuyện buồn cười, cả đời này đều không nhé!
“Hôm qua, lúc các ngươi lên án công khai về ta, sao ta không thấy ai đưa ra ý kiến hay tự rời khỏi cuộc nói chuyện, mà hôm nay các ngươi phải chịu trách nhiệm cho từng hành động lời nói của bản thân chứ, bây giờ lại dậm chân không chịu thừa nhận, trên đời này nào có chuyện gì tốt như vậy, lợi ích đều bị các ngươi chiếm hết à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận