Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 578: Chương 578

Sau nửa nén hương, Diệp Xu bị vải bịt mắt khống chế ngồi trên lưng ngựa, giống như châu chấu bị trói lại mùa thu, hoàn toàn không được nhảy nhót.
Lúc này không thể đấu lại, vậy phải chịu thua xin tha. Khẽ mấp máy miệng, nếu làm chuyện có thể giảm tội thì nàng nhất định làm tất cả những chuyện mình có thể làm.
"Sai ở đâu?" Tiếng cười nhẹ của Tống Thanh Từ vang lên bên tai trái của Diệp Xu.
"Không nên trêu chọc chàng."
"Vậy nàng muốn trêu chọc ai?"
"Không không không, ý của ta là chỉ có thể trêu chọc chàng nhưng không được cố ý chọc chàng nổi lửa." Diệp Xu cẩn thận tìm từ để nói.
"Nổi lửa?" Giọng nói Tống Thanh Từ trầm thấp.
"Ta thật sự biết sai rồi." Diệp Xu xin tha lần thứ hai.
Người ở phía sau bỗng im lặng, không có động tác nào, cũng không cảm nhận được hô hấp. Diệp Xu quay đầu lại, lùi ra phía sau, muốn xác nhận sự tồn tại của người ở sau, kết quả là khi cơ thể nàng dựa vào trên người Tống Thanh Từ thêm lần nữa, môi nàng bỗng bị lấp kín.
"Ư…"
"Nếu biết ta nổi lửa, còn không mau giúp ta hạ lửa."
----------
Bởi vì tư thế hôn môi quá mức vặn vẹo, thế nên khi kết thúc, Diệp Xu cảm thấy cổ của chính mình giống như bị sái khi ngủ. Khi nàng đang đấm bóp cổ, cảm nhận được con ngựa đã ngừng lại. Tuy rằng bị bịt mắt nhưng Diệp Xu vẫn cảm nhận được rõ ràng là khung cảnh xung quanh đã trở nên âm u, bốn phía rất yên tĩnh.
"Đến nơi rồi à?" Diệp Xu hỏi.
Giọng nói vẫn chưa dứt, Tống Thanh Từ đã cởi miếng vải bịt mắt của nàng xuống.
Quang cảnh cũng không quá chói mắt khiến nàng không thể không thích ứng được, xung quanh rất âm u, trời tối như khi hoàng hôn đã buông xuống.
Diệp Xu nhìn khung cảnh xung quanh, phát hiện bản thân đang ở trong một cánh rừng. Nơi này khác với những khu rừng bình thường, tất cả gần như được các cây cổ thụ to lớn che trời, mỗi một chạc cây của cây cổ thụ đều xum xuê, tùy ý duỗi thân lên trời cao, gần như che đi tất cả ánh nắng mặt trời.
Chắc là bởi vì những cây cổ thụ này quá mức tươi tốt, cướp mất toàn bộ chất dinh dưỡng của ánh sáng mặt trời, ngẫu nhiên bên dưới gốc cây có vài cái cây nhỏ gầy ra thì chỉ có vài nhóm cỏ lùn thưa thớt. Thoải mái ở trong rừng, cũng không cần phải lo đến việc bị nhánh cây và dây đằng móc rách quần áo.
Ở giữa những cây cổ thụ che trời có một con đường, trải dài từ phiến đá xanh, con đường thẳng dẫn đến ngọn núi phía trước. Con đường rất sạch sẽ, ngay cả một cái lá rụng cũng không có, có thể thấy được nơi này được quét dọn thường xuyên.
Diệp Xu và Tống Thanh Từ cưỡi ngựa trên con đường này, Diệp Xu nhìn trước ngó sau, không thấy bóng dáng của những người khác, chỉ có nàng và Tống Thanh Từ.
"Nơi này là núi Huyền Âm." Tống Thanh Từ nói.
Diệp Xu gật đầu tiếp nhận kiến thức: "Khó trách lại có cái tên như thế, nơi này quả thật rất âm u."
Diệp Xu nhảy xuống ngựa, duỗi tay muốn sờ cây cổ thụ ở ven đường nhưng lại bị Tống Thanh Từ ngăn lại.
"Đừng chạm vào bất cứ cây cỏ nào trên ngọn núi này, nó sẽ khiến nàng sống không bằng chết." Tống Thanh Từ kéo Diệp Xu trở lại con đường được lát đá.
Trong đầu Diệp Xu vẫn còn phân tích câu nói của Tống Thanh Từ, bỗng trời đất quay cuồng. Nàng giật mình lấy tay che miệng thiếu chút nữa là đã hét lên, sau đó ngạc nhiên nhìn Tống Thanh Từ đang ôm nàng, hỏi hắn muốn làm gì.
Nơi này trước sau không có người, là nơi vừa âm u vừa tăm tối, đừng nói là đại ma đầu thật sự muốn 'Hạ lửa' cộng thêm việc khiến nàng 'Sống không bằng chết'?
"Tuân thủ lời hứa."
Tống Thanh Từ ôm Diệp Xu đi về phía trước.
Diệp Xu lập tức nhớ ra, An Như Yên đã từng nói qua, người như nàng sẽ không thể đi qua núi Huyền Âm. Tống Thanh Từ lập tức nhận lời ôm nàng qua. Bây giờ Tống Thanh Từ muốn tuân thủ lời hứa, ôm nàng qua ngọn núi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận