Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 58: Chương 58

Diệp Xu dời ánh mắt liếc nhìn về phía Trương Tùng, hắn ta đang cúi đầu bất an mà đứng một bên.
“Mỗi ngày các ngươi đều mắng ta là yêu nữ, nói phẩm hạnh của ta không tốt, mà hôm nay các ngươi ở trước mặt một yêu nữ như ta lại muốn lật lọng, không tuân thủ hứa hẹn. Các ngươi không xấu hổ khi tự xưng bản thân là đại hiệp, tự xưng là danh môn chính phái à?”
Diệp Xu nói đến đây, dư quang ngó thấy Tống Thanh Từ đang bước đến bên này, nàng lập tức hô lớn: “Ngay cả tà phái Thăng Dương Cung lớn nhất võ lâm còn tuân thủ hứa hẹn hơn các người! Hừ! Các người thật khiến người khác xem thường!”
Mọi người bị mắng đến mức mặt mày xanh mét, họ lại không rên được tiếng nào, không biết nói gì để phản bác lại Diệp Xu. Yêu nữ này càng ngày càng nhanh mồm dẻo miệng.
Không biết là ai phản ứng trước, gọi tên Trương Tùng, trách hắn ta hại mọi người, vì thế mà mấy người xung quanh đẩy chuyện này lên đầu Trương Tùng.
Trương Tùng không còn mặt mũi nào, chỉ cúi đầu càng thấp xuống, hắn ta tránh phía sau Mộ Dung Dật, nhỏ giọng oán trách Mộ Dung Dật: “Lúc đó đều do ngươi dẫn đầu!”
Mộ Dung Dật sửng sốt, quay đầu nói với Trương Tùng: “Nhưng khi đó ta có nói nếu ta sai, ta sẽ nhận lỗi với nàng, sẽ quỳ xuống nói rằng sư huynh của ta nói.”
“Ngươi――” Trương Tùng trừng mắt nhìn Mộ Dung Dật, sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng.
“Lời là do hắn ta nói, để hắn ta dập đầu nhận lỗi là được, đừng liên lụy đến chúng ta!”
Lời trách móc càng ngày càng nhiều.
Trương Tùng thẹn đến mức không còn mặt mũi nào, lại không còn cách nào, nhưng để hắn ta phải quỳ xuống trước mặt yêu nữ nhận tội, không bằng để hắn đi chết cho xong.
Trương Tùng trong cơn thịnh nộ, rút kiếm ra muốn tự sát,
Mọi người xung quanh không nghĩ tới sẽ có màn này, Mộ Dung Dật cũng không dự đoán được, đợi đến khi hắn ta phản ứng muốn xông lên ngăn cản, thì mũi kiếm đã đặt lên cổ Trương Tùng.
Mọi người trừng mắt kinh ngạc, há hốc mồm nhìn ――
Trong nháy mắt đó, một thân ảnh bay lên nhanh chóng đá chân tới, trúng ngay cổ tay của Trương Tùng, kiếm trên tay hắn ta rơi xuống đất, Trương Tùng lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất. Hắn ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người kịp thời ra tay cứu bản thân kia, thế mà lại là Diệp Xu, vẻ mặt kinh ngạc lẫn sợ hãi trên mặt càng sâu hơn.
“Đối với ngươi mà nói, chết còn dễ dàng hơn việc quỳ xuống nhận lỗi với ta sao?” Diệp Xu nhướng mày, nhìn Trương Trùng nói: “Vì sĩ diện mà thà tự sát chứ không chịu nhục, muốn bảo vệ thể diện của ngươi à?”
Trương Tùng cao ngạo mà ngẩng cổ lên hô: “Ta như vậy đấy thì sao nào!”
“Nếu ngươi biết bảo vệ thể diện của bản thân như vậy, sao lúc trước ngươi không biết lưu thể diện cho người khác, ai là người trước khi có chứng cứ xác thực đã nói bậy bạ, còn tùy tiện nhục mạ người khác, không chỉ có một lần mà còn nhiều lần như thế? Ta biết thanh danh trên giang hồ của ta không tốt, nhưng nếu các ngươi đã nhận định ta là yêu nữ, mà các ngươi tự nhận bản thân là chính phái được người người kính trọng, vậy mời ngươi lấy ra dáng vẻ của chính phái để đối phó với ta. Nếu hành động của ngươi còn bỉ ổi hèn nhát hơn ta, vậy chỉ có thể chứng minh ngươi còn kém cỏi hơn ta mà thôi. Chuyện này còn chưa nói xong đâu, mà ngươi đã muốn tự sát rồi, ý tưởng của ngươi thật đẹp nhỉ!”
Diệp Xu nói xong thì bốn mắt nhìn nhau với Trương Tùng, khí thế trên người cô rất lớn, rất nhanh đã khiến Trương Tùng, danh không chính ngôn không thuận, bại trận.
Trương Tùng cảm thấy lần này bản thân hắn ta coi như xong rồi. Diệp yêu nữ chỉ dùng dăm ba câu, đã khiến con đường dùng tự sát để bảo vệ sự tự tôn của hắn ta bị chặt đứt. Bây giờ dù hắn ta có chết, cũng không có người tiếc hận vì hắn, không cho hắn ta một chút sự kính trọng nào, đại khái họ chỉ chê cười hắn ta là một tên hèn nhát kém cỏi của phái Hoa Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận