Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 580: Chương 580

Nàng lập tức nắm lấy tay Tống Thanh Từ, nói với hắn rằng như vậy là đã rất tốt rồi.
"Nếu ta đã hứa sẽ yêu nàng cả đời thì có thể nào ngừng nửa chừng không?"
"Đương nhiên là không được!" Diệp Xu lập tức trả lời nhưng nàng không rõ tại sao đại ma đầu lại bỗng hỏi một vấn đề nhàm chán như vậy.
"Đúng vậy, đã hứa rồi thì nhất định phải làm."
Ngay sau đó, Diệp Xu bỗng bị Tống Thanh Từ bế lên, tiếp tục đi về phía vừa rồi.
Hoá ra cái lồng này, nàng đã chui vào từ lâu.
Diệp Xu lập tức nhắm mắt lại, không nhìn Tống Thanh Từ nữa, ngăn cách ngọn nguồn tư tưởng màu vàng do nàng tạo ra. Nhưng mà không được, bây giờ cả người nàng được đại ma đầu ôm vào trong lòng ngực, ngửi được mùi hương trên người hắn, ngoài mùi hoa mai mát lạnh ra, còn có hơi thở nam tính riêng biệt của đại ma đầu. Mùi hương này chui vào mũi khiến người ta mơ màng, nàng cũng không thể nào ngừng thở được.
Trong lòng Diệp Xu không ngừng mặc niệm: Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa...
Tống Thanh Từ thấy Diệp Xu nhắm chặt đôi mắt lại, đôi môi mấp máy như đang lẩm bẩm điều gì đó, đoán thầm là trong lòng Diệp Xu nhất định là đang toát ra ý nghĩ kỳ lạ. Tống Thanh Từ nhịn không được cong khoé môi, cảm thấy Diệp Xu nhắm mắt lại rất đúng lúc, đỡ khiến hắn phải cố ý dặn dò.
Nếu bây giờ Tống Thanh Từ biết trong đầu Diệp Xu đang suy nghĩ chuyện gì thì vào giờ phút này hắn nhất định sẽ không nhịn được, không quan tâm đây là nơi nào mà trực tiếp ăn sạch nàng.
...
Sau một nén nhang, Tống Thanh Từ ôm Diệp Xu bước lên đỉnh núi, tốc độ nện bước bắt đầu tăng nhanh, chuẩn bị băng qua sân trời đi xuống núi từ phía Bắc.
Trên đỉnh núi có gió lớn, thổi rối tung mái tóc trên thái dương của Diệp Xu. Hơn nữa Diệp Xu đã sớm nhận ra từ khi Tống Thanh Từ ôm nàng leo qua những thềm đá để lên núi, nhất định là rất vất vả, nàng lo lắng rằng nếu cứ như vậy thì hắn nhất định sẽ mệt chết, lập tức mở mắt, muốn nhảy xuống dưới, để Tống Thanh Từ nghỉ ngơi thêm một chút, kết quả là bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, sợ đến mức hét lên một tiếng.
"Nhắm mắt lại." Tống Thanh Từ nói.
Diệp Xu không nhắm mắt mà ngược lại nhìn bốn phía ở xung quanh. Họ đang đứng ở trên đỉnh sân trời của ngọn núi, nơi này rộng cả mấy chục mét vuông, bức tường ở bốn phía đều được xây từ xương cốt màu trắng, phần xương lớn ở dưới, phần xương nhỏ ở trên, đầu lâu thì được đặt ở trên cùng, vây thành một vòng tròn, nhìn trông rất khiếp người. Ngay sau đó Diệp Xu cảm thấy dưới chân mình có chút lồi lõm, vừa cúi đầu, trên mặt đất cũng được phủ đầy xương trắng. Nàng nhấc chân lui về sau hai bước, được Tống Thanh Từ kéo vào trong lòng ngực.
"Sợ à?"
"Ta đoán nơi này chắc là Thi Cốt Đài." Diệp Xu cảm thấy những địa danh của Thăng Dương Cung quả thật là xứng với thực, cái tên đại diện cho cảnh tượng chân thật.
"Những bộ xương cốt này đều là của các vị tiền bối để lại." Tống Thanh Từ giải thích.
Diệp Xu suy nghĩ một lúc, hỏi Tống Thanh Từ: "Chẳng lẽ là những bộ xương cốt này được dùng để nhắc nhở đám hậu bối như các chàng, phải luôn khắc ghi sự hy sinh đẫm máu của các vị tiền bối đi trước?"
"Có thể xem là như vậy." Tống Thanh Từ trả lời.
Những thứ này không giống với tưởng tượng của Diệp Xu, nàng còn nghĩ rằng tất cả những bộ xương trắng ở đây đều là của những người bị Thăng Dương Cung giết chết. Nói như vậy, những bộ xương khô này rất có ý nghĩa, chủ nhân của những bộ xương khô này cũng đồng ý làm như thế.
"Nhìn có vẻ như Thăng Dương Cung của các chàng cũng không phải tàn nhẫn như trong truyền thuyết võ lâm."
"Xương cốt của những người xông vào đây, toàn bộ núi Huyền Âm sẽ không buông tha, tan thành tro bụi mới là tốt nhất." Giọng điệu Tống Thanh Từ quá mức bình tĩnh, giống như không phải đang đề cập đến việc giết người, mà là đang nói đến vấn đề cắt cỏ.
Diệp Xu: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận