Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 605: Chương 605

Tất cả mọi người im lặng quay đầu, nhìn về phía đám người Thạch Thiên Cơ đang ở sân bên kia.
Cung nhân của Thăng Dương Cung bỗng cảm nhận được một làn sóng ánh mắt không mang ý tốt, liếc về phía góc tường nơi ngọn nguồn của những ánh mắt đó. Chỉ thấy mấy người đó quay đầu lại ngay lập tức, vây thành một vòng tròn, lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì đó, giống như là một đám gà con bị doạ sợ, cần được gà mái già bảo vệ.
Bà ngoại bước đến bên cạnh Thạch Thiên Cơ: " Có phải vừa rồi ngươi đã dọa sợ bọn họ không, mau qua đó bày tỏ vẻ thiện ý với người ta."
"Ta không thèm quan tâm đến bọn họ, cứ mặc kệ bọn họ nghĩ gì thì nghĩ." Thạch Thiên Cơ nâng cằm, lúc này hắn ta coi trời bằng vung.
"Đó chính là bạn của cô nương, nếu bọn họ không vui thì mặt mũi của cô nương phải đặt ở đâu đây? Nếu phu nhân mất mặt thì cung chủ sẽ cảm thấy như thế nào?" Bà ngoại thân thiện 'Suy đoán' giúp Thạch Thiên Cơ.
Thạch Thiên Cơ lập tức trở nên nghiêm túc, bất đắc dĩ nhìn bà ngoại một lúc lâu, đành phải buông người, đi về phía những người kia. Quang cảnh này, làm cho hắn ta chợt nhớ tới chuyện lúc trước hắn ta ngàn dặm xa xôi giúp cung chủ đưa kiếm pháp cho phu nhân...
...
Sau khi Diệp Xu được Tống Thanh Từ dắt vào phòng tân hôn thì có đạo sĩ bắt đầu hát vang bài thơ thúc giục trang điểm, rải táo, đậu phộng, long nhãn, hạt sen trong phòng, hành động này thường được gọi là 'Rải trướng', cũng là một phong tục của hôn lễ ở bản địa này. Sau khi rải những loại trái cây này khắp nhà, các đạo sĩ lập tức lui ra ngoài.
Diệp Xu được đỡ ngồi vào chỗ của mình trên giường, Tống Thanh Từ cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, đan mười ngón tay với nàng thật chặt.
Diệp Xu vuốt cằm im lặng không lên tiếng, bây giờ nàng cực kỳ khẩn trương, chỉ sợ vừa mở miệng ra đã bị Tống Thanh Từ phát hiện, mới dứt khoát im lặng không nói một tiếng nào.
"Nàng vẫn còn chưa trả lời ta, có nhớ ta không, chúng ta đã không gặp nhau suốt bảy ngày rồi." Tống Thanh Từ kề sát đến bên tai Diệp Xu, cách một lớp khăn voan đỏ thấp giọng nói với nàng.
"Ừ." Diệp Xu trả lời ngắn gọn một tiếng.
"Chỉ 'Ừ' thôi?" Đương nhiên là Tống Thanh Từ không hài lòng với câu trả lời của Diệp Xu.
Diệp Xu tạm thời ổn định tâm lý, hắng giọng nói nhỏ với Tống Thanh Từ: "Chờ đến khi chàng xã giao xong sẽ nói cho chàng biết."
"Được."
Cách một lớp khăn voan đỏ, Diệp Xu có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Tống Thanh Từ, hắn muốn ra ngoài. Bỗng nhiên cái bóng này quay ngược lại, kề sát vào nàng, một chút mềm mại in lên trên môi nàng dù cách lớp khăn voan đỏ
"Chờ ta."
Diệp Xu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bóng người đã bay xa.
Trong phòng trở nên im lặng, chỉ có sáu nha hoàn chia ra canh giữ ở hai bên trái phải. Chỉ chốc lát sau, Trang Phi đã bưng đồ gõ cửa bước vào, sau đó bưng hạt dưa mà nàng ấy mang đến qua, một miếng điểm tâm được đưa đến trước mặt Diệp Xu.
"Không ăn." Diệp Xu súc miệng bằng muối và nước bạc hà, lúc này ăn thêm cái gì đó sẽ phá hư sự 'Hài hòa' vào buổi tối nay.
Trang Phi bưng trà đến cho Diệp Xu, vẫn không lên tiếng nói chuyện.
Diệp Xu khẩn trương đã rất lâu, còn phải đi xa như vậy, quả thật là có chút khát nước, nhận lấy chén trà muốn uống, bỗng nhiên nhìn thấy đôi tay bưng trà đến có chút không đúng.
"Ngươi ––"
Bóng người lắc lư, cực kỳ nhanh chóng, lại nhìn sáu nha hoàn đang đợi lệnh, đều bị đánh ngất xỉu trên mặt đất. Diệp Xu lập tức đứng lên, tháo khăn voan xuống, nhìn về phía Trang Phi.
Diện mạo quả thật rất giống 'Trang Phi', nhưng thấy tư thế đầy khí phách thong thả bước đi, Diệp Xu lập tức nhận ra người này chính là Diệp Hổ.
"Sao ngươi lại đến đây?"
Diệp Xu nhanh chóng chạy về ven tường ở phía Đông, cầm lấy bảo kiếm treo trên tường.
"Ngày đại hôn của nữ nhi, thân là phụ thân thì sao ta có thể không đến được cơ chứ." Diệp Hổ từng bước một đến gần Diệp Xu, nhịn không được quan sát dung mạo bây giờ của Diệp Xu một lúc, nhìn thấy nàng càng thêm khẩn trương mà nắm chặt lấy bảo kiếm trong tay, cười nhạo một tiếng: " Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận