Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 607: Chương 607

Diệp Hổ cũng không tin cung chủ của Thăng Dương Cung sẽ không có dã tâm, hắn cũng là đàn ông, lão ta hiểu quá rõ. Diệp Hổ vừa dứt lời, đã đẩy cửa sổ ở phía Đông rời khỏi nơi này.
Sau đó không lâu, Diệp Xu lập tức nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nghe thì giống như là thuộc về Tống Thanh Từ. Diệp Xu lập tức trùm khăn voan đỏ lên, ngồi trở lại mép giường.
Tống Thanh Từ đẩy cửa bước vào, sau khi nhìn lướt qua một vòng trong phòng, lập tức đi tới bên cạnh Diệp Xu, giơ tay lên mở khăn voan đỏ của Diệp Xu. Dưới mũ phượng, giai nhân xinh đẹp như hoa, da trắng nõn nà, hai gò má hơi phiếm hồng, cánh môi màu phấn nhạt, làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm một cái. Lúc Tống Thanh Từ đến gần, đã thấy tròng mắt đen như quả nho của đối phương khẽ động, lập tức nghiêng đầu tránh sang một bên.
"Làm sao vậy? "
"Diệp Hổ vừa đến, cung chủ đại nhân không nhìn thấy sáu người đan nằm trên mặt đất ư?"
"Ừ." Tống Thanh Từ bình tĩnh nhìn Diệp Xu.
Hắn quả nhiên biết! Diệp Xu đã sớm cảm thấy động tác của Diệp Hổ chắc là không thoát khỏi sự giám sát của Thăng Dương Cung.
Diệp Xu bỗng nhiên nghĩ đến lời Diệp Hổ nói trước khi đi, nhịn không được hỏi Tống Thanh Từ: "Chàng cố ý để cho lão ta vào, chẳng lẽ có hứng thú đối với những lời lão ta vừa nói?"
"Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, không muốn nhìn thấy máu. Một nén nhang trước khi lão ta vào, là ta có thể đoán được lão ta không có ác ý." Tống Thanh Từ liếc mắt nhìn về phía sáu nha hoàn gục xuống đất: "Đúng lúc hôn mê, đỡ phải vướng bận."
"Lão ta nói chỉ cần chàng và lão ta liên hợp lại với nhau, diệt trừ phái Hoa Sơn thì lão ta sẽ giao toàn quyền của Lăng Vân Bảo cho chàng." Diệp Xu vừa quan sát sắc mặt của Tống Thanh Từ vừa cười hỏi hắn, "Có phải có rất nhiều sức quyến rũ không? Có phải động lòng rồi không?"
Tống Thanh Từ tha thiết nhìn Diệp Xu: "Đúng là rất quyến rũ, rất động lòng."
"Vậy chàng xem đây có phải là đang lợi dụng ta không?" Diệp Xu thử dò xét Tống Thanh Từ, sau đó phát hiện ánh mắt hắn nhìn mình cực kỳ nóng bỏng, lúc này mới hiểu được cái gọi là 'Quyến rũ' và 'Động lòng ' của hắn chính là đang chỉ mình.
"Hôm nay nàng thật đẹp xinh." Tống Thanh Từ vuốt ve khuôn mặt của Diệp Xu: "Ta chỉ lợi dụng nàng nhiều nhất là khi ở trên giường mà thôi, quả thật là không có hứng thú với chuyện của Diệp Hổ."
"Vậy ý của chàng là trước kia ta không đẹp à?" Diệp Xu vui vẻ nghe câu trả lời của Tống Thanh Từ, cũng không muốn bởi vì Diệp Hổ mà phá hỏng thời gian tốt đẹp của hai người bọn họ, lập tức ra vẻ điêu ngoa hỏi hắn, đổi sang đề tài khác.
"Hôm nay là một vẻ đẹp khác, một vẻ đẹp khiến người ta không kiềm chế được." Tống Thanh Từ hôn lên môi Diệp Xu, lập tức bị Diệp Xu đẩy ra.
"Ta có chút khẩn trương!" Diệp Xu ấp úng nói, sau đó xoay người đưa lưng về phía Tống Thanh Từ, giống như là có ý trốn tránh hắn.
Tống Thanh Từ mỉm cười nhìn Diệp Xu, không nói lời nào.
Diệp Xu không ngờ tới việc Tống Thanh Từ thế mà thật sự không lên tiếng, cũng không đến dỗ dành chính mình, sau khi bản thân chiến tranh lạnh một lúc, lặng lẽ quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện hắn vẫn luôn nhìn chính mình.
"Chàng nhìn ta làm gì?"
"Chờ đến khi nào nàng không còn khẩn trương nữa."
"Vậy thì ta sẽ luôn khẩn trương."
"Vậy ta cũng sẽ luôn chờ nàng."
"Tại sao chàng không dỗ ta!" Diệp Xu bị câu trả lời 'Ngốc nghếch' của Tống Thanh Từ làm cho nóng nảy, dứt khoát nói thẳng nhu cầu của chính mình.
Tống Thanh Từ vốn là sợ sau khi chạm vào Diệp Xu, nàng sẽ càng thêm khẩn trương. Hôm nay nhìn nàng như vậy, xác định là bản thân đã lo lắng quá nhiều.
Tống Thanh Từ lập tức ngã về phía người ở trước mặt, hôn nàng một cái.
Diệp Xu lại đẩy Tống Thanh Từ ra thêm một lần nữa: "Không đúng, yến tiệc vừa mới bắt đầu, tại sao chàng lại trở về nhanh như vậy, không xã giao với khách khứa à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận