Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 609: Chương 609

Vốn là toàn bộ quá trình uống rượu hỷ yến nên để tân lang đi làm, nhưng Tống Thanh Từ lại từ chối nhân cơ hội chạy tới chỗ của nàng làm chuyện trước. Bây giờ tiệc rượu sắp kết thúc rồi, hắn cũng nên xuất hiện bày tỏ sự lễ độ.
Nhìn Tống Thanh Từ áo mũ chỉnh tề rời đi, giống như người không có việc gì, làm gì cũng không ảnh hưởng. Lần này Dung Xu có chút tin vào lời Tống Thanh Từ nói trước kia, hắn chỉ dùng một phần lực thôi.
Vậy sau này làm thế nào đây.
Diệp Xu sợ tới mức ho khan một tiếng, cảm thấy cổ họng rất khô ngứa, thật khát nước. Cái này cũng khó trách, cổ họng nàng khàn cả rồi, sao mà không khát được. Diệp Xu muốn xuống giường lấy nước, chân khẽ động một tí, bỗng chốc mặt nàng đỏ ửng, nằm xuống chăn ngay, không dám đứng dậy.
Không bao lâu, Tống Thanh Từ đã trở lại, Diệp Xu đỏ mặt bảo hắn muốn uống nước. Sau khi Tống Thanh Từ đưa nước đến bên miệng Diệp Xu, thấy dáng vẻ cứ muốn lại thôi của nàng, trên mặt còn có vài phần lúng túng.
"Chuyện gì thế?"
"Muốn tắm rửa." Lông mi dày của Diệp Xu run run, nhỏ giọng lầm bầm.
Con ngươi của Tống Thanh Từ lóe lên, phì cười: "Chảy ra rồi?"
"Ta nghe không hiểu chàng đang nói gì hết." Diệp Xu xoay đầu đi, tránh cho Tống Thanh Từ nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
"Vậy để ta kiểm tra thử xem."
Diệp Xu sợ hãi kêu lên, đẩy Tống Thanh Từ ra, đương nhiên Tống Thanh Từ sẽ không ngừng, nắm ngay mắt cá chân của nàng. Diệp Xu đã mất sức từ lâu, sau khi vùng vẫy không ra, chỉ mặc kệ để hắn ôm. Cuối cùng sau khi lăn qua lăn lại, rốt cuộc Diệp Xu mới được tắm như mong muốn.
Nhưng trước lúc tắm gội, Tống Thanh Từ vừa làm một thứ khiến Diệp Xu trốn vào cái ổ chuột. Hắn đánh thức sau nha hoàn ngất xỉu kia, lúc này Diệp Xu mới tới còn sáu người bị ngất!! Nàng ngượng tới không còn mặt để mất, quá quá quá lúng túng.
Diệp Xu dùng ánh mắt đầy oán trách nhìn Tống Thanh Từ.
Đêm tân hôn, tranh cãi ầm ĩ rất là không tốt. Nàng không nói, không trách móc, để bản thân hắn giác ngộ, chàng xem chuyện chàng làm kêu là cái gì hả! Diệp Xu không tin vì nàng hồi hộp quá nên quên, Tống Thanh Từ cũng quên, nếu như hắn cố ý, hứng thú cũng có phần xấu quá rồi!
"Nước lạnh?"
"Không phải!"
"Muốn ta chà lưng cho nàng?"
"Không phải!"
Tống Thanh Từ trầm ngâm một lát, đưa ra kết luận cuối cùng: “Nàng muốn tắm với ta, xấu hổ?”
"Đương nhiên là không phải, khụ khụ..." Diệp Xu muốn nâng cao âm lượng muốn hét lớn hơn, rốt cuộc là vì cổ họng mình không tốt, ho khan. Nhưng hành động này trong mắt Tống Thanh Từ rất giống ‘Xấu hổ’.
Tống Thanh Từ cười khẽ.
"Ta nói không phải, không phải!"
Diệp Xu tranh luận xong, Tống Thanh Từ lập tức phối hợp gật đầu.
"Đúng, không phải. Là ta muốn, có hài lòng không?"
Vừa dứt lời, thùng tắm lập tức tràn nước ra, làm ướt mặt đất.
"Ta không hài lòng!" Diệp Xu tức giận tột đỉnh, lấy tay che mặt, xoay người không nhìn Tống Thanh Từ.
"Nếu nương tử không hài lòng, vậy vi phu càng phải cố gắng mới được."
Tống Thanh Từ dứt lời thì tới gần Diệp Xu từ phía sau...
Mộ Dung Dật uống rượu mừng tới bụng tròn vo thì tới gần Lục Mặc, bên cạnh Phong Lễ Hòa, hăng hái hỏi họ có muốn náo động phòng hay không.
Lục Mặc liếc Mộ Dung Dật: "Uống nhiều rồi?"
"Không nhiều, vui mà." Mộ Dung Dật vui vẻ cười ha ha, quay đầu nhìn Phong Lễ Hòa đang nấc rượu, hai má của hắn đã đỏ đến kỳ cục: "Hắn mới uống nhiều."
"Ta không uống nhiều! Ta còn có thể uống thêm ba vò lớn nữa!" Phong Lễ Hòa lắc đầu kêu gào, sau đó ôm bả vai Mộ Dung Dật: "Đi, đi náo động phòng đi, đây chính là tập tục, sau khi náo động phòng cuộc sống phu thê tân hôn mới náo nhiệt hơn."
"Các ngươi ai cũng uống nhiều hết." Lục Mặc kéo cổ áo sau của hai người, muốn dẫn bọn họ trở về phòng.
“Đừng kéo ta, đi náo động phòng!” Phong Lễ Hòa vùng vẫy hất Lục Mặc giữ mình ra, đi tới chỗ tân phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận