Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 610: Chương 610

Mộ Dung Dật thấy vậy cũng vui, cũng đi theo.
Lục Mặc tức giận đến lập tức đuổi theo hai người, ai ngờ mặc dù hai người này say rượu rồi nhưng khinh công không say chút nào. Hai người biết hắn ta đuổi ở phía sau nên chạy nhanh hơn, chạy như một làn khói tới ngoài tân phòng.
Thạch Thiên Cơ đang ôm kiếm đứng ở giữa sân, sau khi nhìn thấy người tới, nhíu mày trái.
Lục Mặc vội vàng chắn trước mặt hai người, xin lỗi Thạch Thiên Cơ: "Bọn họ uống nhiều quá rồi."
“Không phải đâu, chúng ta tới náo động phòng thôi!” Phong Lễ Hòa sắp mở mắt hết nổi rồi, người nghiêng nghiêng ngã ngã nói với Thạch Thiên Cơ: “Sao thế, không thể náo à?”
"Đương nhiên có thể náo rồi." Thạch Thiên Cơ nhếch miệng, lập tức nghiêng người nhường chỗ cho bọn họ.
Phong Lễ Hòa và Mộ Dung Dật lập tức đi thẳng đến tân phòng, Lục Mặc hết cách, đành phải đuổi theo.
"Chỉ cần các ngươi có gan náo." Giọng nói lạnh lẽo, vô cùng có sức uy hiếp chậm rãi vang lên sau lưng ba người, sau đó thì có nội lực hùng lạnh áp tới.
Mộ Dung Dật lập tức dừng bước, bắt lấy Phong Lễ Hòa lại, không dám đi về trước nữa.
Lục Mặc vội vàng kéo hai người về, vừa đi vừa cười mỉa nói xin lỗi với Thạch Thiên Cơ: “Làm phiền quá, làm phiền quá.”
Lúc nãy Mộ Dung Dật bị dọa, tỉnh rượu hơn phân nửa. Phong Lễ Hòa vẫn có chút điên, không cam lòng kêu lên phải náo động phòng.
“Phong đại ca, đây là động phòng của cung chủ Thăng Dương Cung, người ta không muốn chúng ta náo đâu!” Mộ Dung Dật khuyên nhủ.
“Náo, thì phải náo, chia rẽ họ!”
Phong Lễ Hòa xoay người còn muốn xông về phía tân phòng, Lục Mặc và Mộ Dung Dật nghe thế thì kinh hãi, vội vàng chặn miệng Phong Lễ Hòa lại, sau đó nâng hắn ta lên, nhanh chóng kéo hắn ta về phòng. Lời này nếu bị người của Thăng Dương Cung nghe thấy, gây ra hiểu lầm, chỉ sợ sau khi hỉ sự này xong, bọn họ sẽ bận làm tang sự mất.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhược Lan, Sở Nguyệt và Lục Sơ Linh kết bạn ở trong sân luyện võ xong thì ăn cơm chung với Lục Mặc và Mộ Dung Dật, lúc này mặt trời vừa mới mọc không lâu.
"Các ngươi đoán xem bọn họ dậy chưa?" Trên mặt Lâm Nhược Lan hiện ra nụ cười đen tối.
"Đêm xuân ngắn ngủi, sao lại dậy sớm như vậy, đúng không?" Mộ Dung Dật cười hì hì quay đầu hỏi Lục Sơ Linh.
Lục Sơ Linh lập tức đỏ mặt: "Nhìn ta làm gì, sao ta biết được, ta chưa từng thành hôn, nếu tò mò thì tự ngươi đi hỏi Tống công tử đi là được. "
"Không được đi, hôm qua thiếu chút nữa hắn đã gây ra chuyện." Lục Mặc trách mắng.
Mộ Dung Dật xấu hổ sờ sờ mũi: "Ta thì không sao, Phong đại ca mới là ––"
“Phong đại ca sao thế, tối qua có chuyện gì à?” Lục Sơ Linh vội hỏi, những người còn lại cũng nhìn Mộ Dung Dật.
“Không, không có gì hết, tại uống nhiều rượu quá nên ói lên mình ta thôi.” Đương nhiên Mộ Dung Dật sẽ không nói chuyện sau khi Phong Lễ Hòa uống rượu thất lễ cho mọi người nghe, lảng sang chuyện khác ngay: “Đúng rồi, lúc hỉ yến hôm qua, sau khi Tống công tử mời rượu thì không thấy tăm hơi đâu. Các ngươi nói thử xem có phải lúc đấy hắn đợi không được, vội vã muốn động phòng hay không?”
Mọi người vừa nghe, sôi nổi cười nghĩ sang ý khác, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, duy chỉ có Sở Nguyệt khác.
“Mấy người xem thử đầu mấy người nghĩ cái gì thế. Ta không phải như thế!”
Bình thường Sở Nguyệt nói chuyện bỉ ổi nhất, lần này lại không giống như mọi người nghĩ. Mọi người cảm thấy kỳ quái, hỏi Sở Nguyệt sao thế.
Sở Nguyệt: “Nhưng ta để ý cái này, trong tân phòng luôn sáu nha hoàn đợi lệnh. Tối qua sau khi Tống công tử xã giao với chúng ta xong, hắn vào tân phòng mới đuổi mấy nha hoàn này đi. Nếu là trước đó có gì đó thì có thể giữ hết sáu nha hoàn này lại cho các nàng vây xem à?”
"Cũng đúng." Đám người Lâm Nhược Lan hùa theo.
“Ngươi để ý chuyện này làm gì?” Mộ Dung Dật chất vấn Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt không biết xấu hổ cười: “Đương nhiên là nghe chân tường, ta muốn xem thử một nóng một lạnh ở chung thành cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận