Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 613: Chương 613

“Xen vào việc của người khác.” Thạch Thiên Cơ thu kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Dung Dật: “Thuộc hạ của ngươi vô lễ xúc phạm chủ thượng nhà ta, ngươi lại bênh vực nàng ta như thế, ngươi báo đáp ân tình chủ thượng tặng ngươi thần công bí tịch như vậy sao?”
“Xin lỗi, là ta không dạy bảo nàng tốt. Chuyện này đúng là nàng sai nhưng xin Thạch hộ pháp hạ thủ lưu tình, đợi cung chủ phu nhân tới rồi quyết định tiếp.” Mộ Dung Dật thương lượng.
Sắc mặt Thạch Thiên Cơ khẽ biến, đột nhiên thái độ kính cẩn hơn.
Ngay sau đó mọi người chú ý có tiếng bước chân từ đằng sau truyền tới, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Trang Phi đi trước cầm đèn lồng dẫn đường, Diệp Xu đi theo đó. Nàng búi tóc nửa đầu, trên tóc ngoài một cây trâm bạch ngọc ra thì không có trang sức nào thêm, xiêm y đỏ tươi như lửa tôn lên nước da trắng như tuyết của nàng. Mặt như phù dung, cười khanh khách, đôi mắt hồn nhiên linh động giống như biết nói vậy, có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Sau khi Diệp Xu nghe chuyện xảy ra tối qua, vừa xấu hổ vừa kinh ngạc nhìn về phía Sở Nguyệt: “Tối qua ngươi đi nghe lén à?”
“Ngươi đúng là không biết xấu hổ, bị Thạch hộ pháp giết chết cũng đáng!” Mặc dù Sở Nguyệt vô cùng nhếch nhác đứng bên cạnh, tay còn chảy máu, nhưng trong lòng Trang Phi không có chút đồng tình nào với nàng ta, chỉ thấy nàng ta đáng đời.
Sở Nguyệt biết mình đuối lý, không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Xu và Trang Phi, ủ rũ đứng sau lưng Mộ Dung Dật, trung thực cúi đầu.
Mộ Dung Dật vội vàng khẩn thiết xin Diệp Xu hạ thủ lưu tình, hắn ta cam đoan Sở Nguyệt không tái phạm nữa.
“Cam đoan? Cam đoan thế nào? Ngươi là Mộ Dung Dật, không phải Sở Nguyệt, nàng ta làm chuyện gì ngươi có thể kiểm soát được à?” Diệp Xu vặn hỏi Mộ Dung Dật.
Mộ Dung Dật ngơ ngẩn, lập tức quỳ xuống, khẩn cầu Diệp Xu hạ thủ lưu tình.
Sở Nguyệt thấy thế thì kinh ngạc, nàng không ngờ Mộ Dung Dật quỳ xuống cầu xin tha vì sai lầm của mình. Nàng ta bước hai ba bước vọt tới trước mặt Diệp Xu, kêu Diệp Xu và Thạch Thiên Cơ muốn giết muốn lăng trì nàng ta thế nào cũng được, đừng làm khó Mộ Dung Dật.
“Đây là do một mình ta sai, ta tự gánh được!”
“Sở Nguyệt, ngươi quỳ xuống cho ta!” Mộ Dung Dật mắng nàng ta: “Rốt cuộc ai mới là giáo chủ?”
Sở Nguyệt ngậm miệng, sau khi do dự, đành phải quỳ xuống với Mộ Dung Dật.
“Thân là giáo chủ Hồng Liên giáo, tội của thuộc hạ chính là lỗi của ta, và ta sai lớn nhất. Ta nguyện lấy mạng đứng ra cam đoan, xin phu nhân hạ thủ lưu tình. Nếu nàng còn mạo phạm như thế này nữa, Mộ Dung Dật ta sẵn lòng chịu phạt với Sở Nguyệt, tự nguyện chết trong tay của Thạch hộ pháp.” Mộ Dung Dật dứt lời thì dập đầu với Diệp Xu.
Sở Nguyệt thấy Mộ Dung Dật làm tới như thế vì mình, trong lòng có sự chua xót nói không thành lời, đỏ mắt khó nén được, rớt nước mắt, càng hối hận bản thân tùy hứng làm xằng.
Đám người Lục Mặc và Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt của họ phức tạp, nhưng không ai lên tiếng, dù sao cũng là chuyện riêng của Hồng Liên giáo. Mộ Dung Dật sẵn lòng hy sinh tính mạng để bảo vệ thuộc hạ của mình, họ thấy chẳng đáng nhưng không thể xen vào.
“Được, vậy lần này bỏ qua cho nàng ta, nếu lần sau nàng tái phạm, ta sai Thạch hộ pháp tới lấy mạng hai người.” Diệp Xu lạnh lùng nói.
Mộ Dung Dật vội vàng nói lời cảm ơn với Diệp Xu.
Sở Nguyệt trơ mắt nhìn Mộ Dung Dật cúi đầu cầu xin hết lần tới lần khác với người ta vì nàng ta, bàn tay hắn ta còn đang chảy máu, nội tâm áy náy vô cùng, nước mắt càng cuộn trào hơn, lòng áy náy tột đỉnh.
Sau khi Mộ Dung Dật nói xin lỗi Diệp Xu hết lần này tới lần khác thì quát Sở Nguyệt về phòng suy nghĩ. Sở Nguyệt không phản bác chút nào, sau khi cúi đầu đàng hoàng mặc ý cho Mộ Dung Dật khiển trách nàng ta, thì ngoan ngoãn về phòng. Nếu là lúc trước, nàng ta quả quyết sẽ phản bác vài cây, giận Mộ Dung Dật tới giậm chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận