Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 616: Chương 616

“Vậy tức là phu nhân chạy nhanh như thế là để trốn khỏi ta ư?”
Ánh mắt nhìn Diệp Xu của Tống Thanh Từ chăm chú và nghiêm túc đến mức nàng cảm thấy nếu nàng mà thật sự gật đầu đồng ý, e rằng sẽ bị “báo ứng” nặng nề hơn nhiều.
Con người khi đứng trước ma đầu thì không thể không cúi đầu.
“Ta sợ chàng đói bụng, muốn đi lấy một chén sữa đặc anh đào cho chàng.” Diệp Xu cười với vẻ giả dối. Đôi mắt nàng cong thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt khi cười trông cực kỳ đáng yêu, cũng xinh đẹp vô cùng, khiến cho người khác khó mà không nghĩ đến chuyện trêu chọc nàng tiếp.
“Sữa đặc, anh đào.” Tống Thanh Từ ung dung lặp lại bốn chữ này. Khi cụp mắt xuống nhìn Diệp Xu, ánh mắt hắn lại ẩn chứa ý gì đó sâu xa: “Phu nhân thật hiểu ta, đúng là ta rất muốn ăn.”
Hôm sau, dù có ngủ đến tận khi mặt trời lên cao, lúc tỉnh lại, Diệp Xu vẫn cảm thấy đau eo.
Ngoài ra, nàng cảm thấy rằng từ nay về sau, nàng sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn thẳng vào sữa đặc anh đào nữa.
...
Hôm nay đám người Lâm Nhược Lan đều có lộc ăn, nhà bếp làm rất nhiều chén sữa đặc anh đào cho họ.
“Món này quý giá lắm, vào mùa này thì làm gì có anh đào, cũng chỉ ở đây mới có thôi.” Lâm Nhược Lan nói với vẻ xúc động.
Mọi người cũng biết đây là món ngon, nhưng việc đột nhiên ai cũng được chiêu đãi nồng hậu như thế khiến họ cảm thấy khá là ngại.
“Phu nhân nói trong kho còn nhiều anh đào ngâm lắm, sau này chưa chắc đã dùng hết, chẳng bằng nhân dịp mọi người đều ở đây, làm món này để mọi người cùng nhau nếm thử.” Trang Phi nói với họ rằng không cần khách sáo làm gì cả, cứ ăn là được rồi.
Ai nấy đều nói lời cảm tạ. Món ngon như này đương nhiên phải ăn thật nhiều chứ khách sáo làm gì, sau này chưa chắc đã có nhiều cơ hội mà ăn.
Lục Sơ Linh lo cho thương thế của Mộ Dung Dật, nàng ta bưng hai chén, định tự mang đến cho Mộ Dung Dật, muốn ăn cùng với hắn ta.
Lâm Nhược Lan liếc thấy Lục Sơ Linh đương rời đi, bèn cười hỏi Lục Mặc:
“Ngươi không ngăn ư?”
“Hai người họ lưỡng tình tương duyệt, ta ngăn cản làm gì.” Lục Mặc lạnh lùng đáp.
“Nhưng tên Mộ Dung Dật kia đã bị phái Hoa Sơn các ngươi trục xuất khỏi sư môn rồi, giờ còn đang là giáo chủ của Hồng Liên giáo. Hai phe chính tà xưa nay vốn đối lập không thể cùng tồn tại, chuyện này mà truyền ra ngoài, ngươi không sợ người võ lâm sẽ cười nhạo muội ấy, cười nhạo cả phái Hoa Sơn sao?” Lâm Nhược Lan hỏi lại.
“Đã bị người trong thiên hạ cười nhạo từ lâu rồi, cũng chẳng thiếu chuyện này.” Lục Mặc không yên lòng lắm, hắn ta ăn hết một chén sữa đặc nhỏ thì đứng dậy rời đi.
Thật ra giờ hắn ta cũng chẳng còn hơi sức đâu đi quản chuyện Lục Sơ Linh và tên Mộ Dung Dật kia chung sống với nhau thế nào. Điều hắn ta quan tâm hơn là liệu tin tức hắn ta vừa mới biết hôm nay có phải là thật hay không. Có thuộc hạ nhìn thấy ông nội hắn ta xuất hiện ở quán trọ đầu phố. Tuy rằng điều này nghe hơi không chắc chắn cho lắm, song Lục Mặc vẫn muốn tự mình đi xác nhận.
Sau khi thoái vị chức chưởng môn, ông nội chuyên tâm tu Đạo, không hỏi gì đến chuyện nhân gian nữa. Năm ngoái vì cha xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông mới không thể không rời núi, tự mình đến Vạn Hoa sơn trang để mang thi thể của cha về, cũng lên kế hoạch tiêu diệt Lăng Vân Bảo. Đến khi mọi chuyện xong xuôi, ông giao lại công việc trên phái Hoa Sơn cho hắn ta cùng những trưởng lão còn lại giải quyết rồi trở lại đạo quan của mình để ẩn cư.
Song, ông không còn sống kiểu cách biệt hoàn toàn với nhân thế như trước nữa. Thỉnh thoảng ông sẽ phái người ra ngoài hỏi thăm tình hình của Diệp Xu và Thăng Dương Cung, tuy nhiên về Lăng Vân Bảo, ông lại chưa từng nhắc đến lấy một lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận