Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu

Chương 619: Chương 619

Có phải là ngươi đã học trộm cấm thuật của phái Hoa Sơn và đến giờ vẫn còn muốn che giấu không? Hàn độc trên người Tô Nhược chính là bằng chứng xác thực cho thấy ngươi đã học trộm cấm thuật! Ngươi sẽ để lại cho hắn một con đường sống ư?”
Diệp Hổ quát lên một cách to và rõ ràng, như thể sợ rằng Lục Trực không nghe thấy vậy. Thật ra mục đích của lão ta là muốn thông báo cho mọi người đang có mặt ở đây rằng Lục Trực và Diệp Xu là cha con ruột.
Những lời này quả thật có tác dụng.
Phong Lễ Hòa, Mộ Dung Dật, Lục Mặc và cả đám người Lục Sơ Linh đến sau đều sững sờ khi nghe những lời ấy.
----------
“Thế tức là Diệp Xu là cô ruột của các ngươi?”
Sở Nguyệt giật mình mở to mắt. Nàng ta quay qua hỏi huynh muội Lục Mặc, Lục Sơ Linh, khiến vẻ mặt hai người họ càng trở nên bối rối.
Lục Trực vẫn giữ gương mặt bình tĩnh. Ông ta thấy xấu hổ khi đối mặt với đám đông, bèn thoáng cúi đầu nhìn xuống đất, không phát ra âm thanh gì.
“Trời ạ, đúng là một tin tức chấn động!”
Sở Nguyệt khá là kích động, nàng ta còn cả một đống lời muốn nói, nhưng trông thấy Mộ Dung Dật nháy mắt với mình, nên đành phải nuốt những lời “độc địa” ấy lại.
Phong Lễ Hòa và Mộ Dung Dật đều không ngờ rằng vậy mà Diệp Xu và Lục Trực lại có mối quan hệ như vậy. Hóa ra nàng lại là con gái của Lục Trực, tức là muội muội ruột của Lục Chí Viễn, tức là cô ruột của Lục Mặc và Lục Sơ Linh...
Những người ngoài không liên gì đến họ đã gần như kinh ngạc đến rớt cả tròng mắt ra ngoài khi nghe thấy chuyện này, thế nên lại càng chẳng phải bàn đến độ kích thích của nó đối với Lục Mặc và Lục Sơ Linh to lớn đến nhường nào.
Tiếng sấm vang trong đầu Lục Sơ Linh hãy còn đang nổ đùng đùng, nó khiến tai nàng ta ù đi, đầu óc rối bời, chẳng thể suy nghĩ, ngây ngốc trì trệ.
Lục Mặc cũng ngây người nhìn Lục Trực như người mất hồn, thậm chí hắn ta còn đang nghi ngờ không biết liệu có phải mình vừa bị ảo giác hay đang nằm mơ hay không. Bởi vì chỉ có vậy hắn ta mới có thể giải thích được một cách hoàn mỹ rằng tại sao mọi chuyện đang xảy ra trước mắt đây lại có thể vô lý đến mức ấy.
Lúc này, Thí Ảnh và Bạch Tú Tú cũng dẫn người đến trợ giúp Diệp Hổ, đồng thời tiện tay ném vài quả bom sương đen.
Ai nấy đều ho sặc sụa vì cái mùi hôi thối này của khói, đến khi họ nhìn rõ hết mọi thứ trước mắt, đám người Diệp Hổ đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại vài xác chết nằm rải rác.
Lục Mặc và Lục Sơ Linh vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc mà nhìn Lục Trực, họ thậm chí còn quên cả ho khi bị ngạt thở bởi mùi hôi thối vừa bốc lên xung quanh.
Cảnh tượng này quá xấu hổ, hai huynh muội Lục Mặc và Lục Sơ Linh có lẽ sẽ khó mà có thể bình tĩnh lại trong khoảng thời gian ngắn được. Phong Lễ Hòa là người khá tinh tế, vì vậy hắn ta chủ động đề nghị với đám người Mộ Dung Dật: “Chúng ta mau đuổi theo Diệp Hổ thôi?”
Mộ Dung Dật phối hợp gật đầu, hắn ta dẫn Lâm Nhược Lan, Sở Nguyệt và những người khác đi theo Phong Lễ Hòa.
...
Trong quán trọ Duyệt Lai.
Sau khi trả tiền bồi thường cho chưởng quầy, Lục Mặc ngồi xuống cùng Lục Sơ Linh trong một phòng nhã gian, họ cùng nhìn Lục Trực ở phía bên kia bàn.
Lục Trực vẫn im lặng với vẻ mặt nghiêm nghị.
Dù sao sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ phải làm sáng tỏ, cho nên Lục Mặc cũng không định do dự nữa, hắn ta hỏi thẳng:
“Ông nội, những gì Diệp Hổ vừa nói có phải là sự thật không? Diệp Xu là con gái của ngài? Còn Tô Nhược nữa, hắn cũng là con trai của ngài?”
Lòng bàn tay đang đặt trên bàn của Lục Sơ Linh bắt đầu đổ mồ hôi, nàng ta căng thẳng nhìn Lục Trực.
Khoảnh khắc trông thấy ông nội mình gật đầu, trái tim của Lục Sơ Linh đã đập đến “thịch” một cái, như thể vừa rơi từ nơi tít trên cao kia rồi đập mạnh xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận